Chương 1212 Luyện Xác
Vì thế, trong ánh mắt tò mò của Thất Danh và Nhiếp Phong, Hồ Hạch bắt đầu công cuộc luyện xác của anh ta.
Đầu tiên, anh ta lấy một đống dược tề phụ trợ luyện hóa do mình phối chế từ không gian ra, sau đó thao túng thi linh bắt đầu sắp xếp trận pháp luyện hóa.
Từ ban đầu mò mẫm đến bây giờ thành thạo quá trình luyện hóa, trong vòng hai năm qua, sự tiến bộ của Hồ Hạch không thể nghi ngờ là rất lớn.
Nhờ vào tài nguyên khổng lồ được tích lũy từ những lần đào mộ, phá phong ấn và vô số lần luyện tập trong trò chơi, trình độ luyện xác của Hồ Hạch đã sớm vượt xa ông nội của anh ta, cũng chính là vị truyền nhân cuối cùng của dòng dõi luyện xác trong hiện thực.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Hồ Hạch điều khiển thi linh Sát Na ôm Hạn Bạt vào mắt trận nằm ở chính giữa trận pháp luyện hóa, sau đó quay sang nhìn U Hành nói: "Bây giờ tôi chỉ thiếu mỗi hiệu lực luyện hóa thôi. Cho tôi xem thử năng lực luyện hóa của anh trước đi, nếu ổn thì chúng ta sẽ phối hợp với nhau!"
Hiện giờ, Hồ Hạch cũng không rõ năng lực luyện hóa của U Hành có gì khác với mình, cho nên phải xác nhận trước, thế thì mới dễ tiến hành bước tiếp theo.
U Hành gật đầu, bước tới bên cạnh thi thể của Hạn Bạt, cúi người đặt tay lên ngực Hạn Bạt.
Hắn ta khẽ lẩm bẩm gì đó, một luồng sương mù màu lục sẫm hiện lên trên tay rồi chậm rãi chui vào cơ thể Hạn Bạt.
Thấy vậy, Hồ Hạch cũng đi đến bên cạnh Hạn Bạt, cũng cúi người đặt tay lên ngực Hạn Bạt, nhắm mắt lại để bắt đầu cảm nhận tình trạng cơ thể của Hạn Bạt.
Một lát sau, Hồ Hạch bỗng vui sướng mở mắt ra: "Năng lực luyện hóa của anh có thể làm giảm cường độ thân xác của Hạn Bạt! Được đấy, đúng thứ tôi cần!"
"Thuật luyện hóa Quỷ Đạo của ta vốn dùng để làm yếu phòng ngự của đối thủ, cho nên ta mới dám khẳng định là có thể giúp ngươi!" U Hành cười nói.
"Vậy thì bắt đầu đi!" Hồ Hạch gật đầu, quyết đoán thôi thúc trận pháp đã được sắp xếp. Vô số thi khí lập tức xuất hiện trong trận pháp.
Luồng thi khí đặc biệt chỉ thuộc về Hồ Hạch chậm rãi chui vào người Hạn Bạt, bắt đầu luyện hóa thi thể Hạn Bạt, đồng thời khắc dấu ấn sinh mệnh của mình.
Thấy vậy, U Hành lại thôi thúc "Thuật Quỷ Luyện", không ngừng làm giảm cường độ thân xác của Hạn Bạt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một lát sau Hồ Hạch đã chảy mồ hôi đầy đầu.
Luyện hóa hoàn toàn là một công việc cần sự tỉ mỉ.
Anh ta chẳng những cần phải dùng thi khí khắc dấu ấn sinh mệnh của mình vào người Hạn Bạt mà còn cần xây dựng "Thi Linh Trận", khiến Hạn Bạt đã mất linh hồn có khả năng hành động, tương đương với việc xây dựng một hạch tâm năng lượng cung cấp lực lượng để hành động.
Lúc này, Thất Danh đứng bên cạnh quan sát rất nghiêm túc. Ông ta cảm thấy hứng thú với bất cứ loại thuật pháp tu luyện nào.
Nhiếp Phong còn nghiêm túc hơn thế.
Bởi vì mục tiêu trong giai đoạn hiện giờ của anh ta chính là luyện chế "Bom xác người di động", nhưng Hồ Hạch vẫn không chịu phối hợp, cho rằng hành vi của anh ta là làm nhục thi thể. Cho nên bây giờ anh ta lại nảy sinh ra ý tưởng mới.
Học trộm!
Tự học, tự luyện xác, sau đó bỏ nghệ thuật phát nổ của mình vào đó, quả thực là hoàn hảo!
Tuy rằng anh ta hoàn toàn không hiểu thủ pháp luyện xác của Hồ Hạch, song Nhiếp Phong vẫn quan sát rất nghiêm túc, thậm chí còn manh động muốn lấy bút và vở ra để ghi chép lại.
"Cụ Thất Danh này, cụ nói xem đại ma vương biến thái cỡ nào mà lại sáng tạo ra chức nghiệp này trong trò chơi nhỉ?" Thấy Thất Danh cũng cực kỳ nghiêm túc bên cạnh, Nhiếp Phong không nhịn được nói.
Thất Danh kinh ngạc, sau đó lắc đầu ngay: "Mọi sự tồn tại đều có ý nghĩa của riêng nó, cũng như nghệ thuật phát nổ của cậu. Chuyện người khác có thấu hiểu hay không thì có quan trọng với cậu không?"
Câu hỏi của Nhiếp Phong khiến Thất Danh nhớ lại mình thời trẻ.
Ý tưởng theo đuổi đạo trường sinh bất lão của ông ta cũng đã từng không được người thân chấp nhận, nhưng ông ta vẫn dứt khoát theo đuổi. Thế là tu luyện suốt trăm năm, cả đời đều đổ dồn vào việc này.
Nhưng ông ta chưa bao giờ hối hận, bởi vì đây chính là theo đuổi của ông ta. Tốn bao nhiêu công sức vào những thứ mà mình thích thì đều là vui sướng, cho dù không được bất cứ kẻ nào thấu hiểu, ông ta vẫn cảm thấy chỉ cần mình vui vẻ là đủ rồi.
"Cụ Thất Danh à, cụ nói không được người khác thấu hiểu với cái mà tôi nói không giống nhau. Cụ có nghĩ tới cảm thụ của tôi với đại ma vương không?"
"Ý cậu là sao?" Thất Danh kinh ngạc.
"Cụ nhớ lại mà xem, lúc đại ma vương đào phong ấn quả thực là mỗi người kêu đánh. Ổng sung sướng, nhưng người khác lại không cảm thấy thế, chỉ hận không thể giết chết ổng cho thống khoái! Rồi nói tôi nữa, tôi làm nổ tung Minh Phủ, tuy rằng theo đuổi được nghệ thuật phát nổ, nhưng cũng phải bị đánh. Người khác không thấu hiểu thì hậu quả của chúng tôi sẽ rất thảm. Cho nên tôi không ủng hộ cách nói 'chỉ cần mình thích, không cần người khác thấu hiểu' của cụ!"