← Quay lại trang sách

Chương 1213 Sự Thật

Nghe vậy, Thất Danh gật đầu: "Đúng là thế thật, bởi vì sở thích của các cậu đã ảnh hưởng tới người khác!"

"Cho nên tôi với đại ma vương mới bị người chơi khác gọi là thiên tai đó. Nỗi xót xa này người khác không thể hiểu được đâu, cuộc sống của chúng tôi khổ lắm cụ ạ!" Nói rồi, Nhiếp Phong lau khóe mắt khô rang, trông như buồn bã lắm.

Thất Danh rất là cạn lời, không biết phải nói gì bây giờ. An ủi cũng không đúng, không an ủi cũng không được.

Hơn nữa cảm thấy Bomberman thật đúng là lắm trò!

"Cho nên cụ Thất Danh ạ, tôi biết cụ có năng lực triệu hồi với khống chế u hồn. Cụ có thể hy sinh để phối hợp với tôi nghiên cứu ra một tác phẩm nghệ thuật u hồn phát nổ có thể bay lượn hay không?"

Thất Danh đang định gật đầu thì lập tức lắc đầu ngay. Bây giờ ông ta đã hiểu, thằng cha diễn sâu này có mưu đồ với mình, không có ý tốt đâu.

Thấy vậy, Nhiếp Phong không cam lòng muốn khuyên bảo, nhưng lúc này mặt đất bỗng rung chuyển. Hai người họ tức khắc quay sang nhìn chỗ Hạn Bạt.

Lúc này, thi vụ lượn lờ xung quanh Hạn Bạt, chậm rãi bay lên không trung bên trên trận pháp luyện xác, còn Hồ Hạch thì phấn khởi, bàn tay thao túng thi khí luyện hóa khẽ run rẩy.

"Sắp thành công rồi!" U Hành nói.

Hồ Hạch gật đầu, nhắm mắt lại, thao túng tất cả thi khí trên không trung trận pháp đều chui hết vào cơ thể Hạn Bạt, bổ sung năng lượng cho Thi Linh Trận đã được xây dựng thành công bên trong. Đó cũng chính là hạch tâm năng lượng của thi linh Hạn Bạt.

"Thành công!"

Theo một tiếng hét của Hồ Hạch vang lên, thi linh Hạn Bạt bỗng mở mắt, để lộ tròng mắt đỏ ngầu.

[Thi Linh Hạn Bạt (Bán bộ Quỷ Hoàng, trạng thái áp chế cảnh giới)]

Thông tin về nhân vật: Cương thi vương ngủ say ở nơi mai táng trong năm tháng dài lâu, giờ đây đã bị Ác Thần xóa bỏ linh hồn, để lại thân xác cấp Quỷ Hoàng trống rỗng, đã bị luyện hóa thành thi linh (Trong lúc luyện hóa bị người chơi Hồ Hạch áp chế cảnh giới, thực lực đạt tới cảnh giới bán bộ Quỷ Hoàng)

Trạng thái của nhân vật: Thi Linh thể, ý thức mới sinh mỏng manh (Không trọn vẹn)

Người Luyện Xác cố định: Hồ Hạch (Người chơi)

⚝ ✽ ⚝

Toàn thân Hồ Hạch ướt đẫm mồ hôi, thấy giao diện phân tích thì lập tức siết chặt tay, trông cực kỳ phấn khởi: "Thành công rồi!"

U Hành cũng gật đầu, sắc mặt tái nhợt cố gượng cười, trông rất là suy yếu: "May mắn không làm thất vọng!"

Thấy vậy, Hồ Hạch lập tức mua một viên thuốc hồi phục nhị giai từ Thương Thành, lấy ra khỏi không gian đưa cho U Hành: "Cảm ơn, uống viên thuốc này vào, có trợ giúp cho anh hồi phục đấy!"

U Hành ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi vẫn nhận lấy, không hề lưỡng lự nuốt xuống.

Nếu từ đầu tới cuối, Hồ Hạch đều tín nhiệm hắn ta đến vậy thì hắn ta đương nhiên sẽ không hoài nghi điều gì.

"Wow, đại ma vương, giờ thì anh đã trở thành vua solo PvP của Chinh Chiến thật rồi! Chắc tên hòa thượng trọc đầu năm mươi năm mươi kia cũng không phải là đối thủ của anh đâu!" Nhiếp Phong bước tới, bắt đầu quan sát thi linh Hạn Bạt cao khoảng ba mét.

"Đừng nói bừa. Nhược điểm của tôi vẫn rất rõ, gặp phải loại đối thủ như Cổ lão đại thì có thể thắng, nhưng gặp phải loại đối thủ có thể bỏ qua thi linh, trực tiếp kích sát tôi như bé Bưởi hay là Widowmaker thì tôi khó mà thắng được!"

"Khiêm tốn quá mức chính là làm màu!" Nhiếp Phong bĩu môi.

Hồ Hạch nhếch mép cười, không giải thích thêm, nói tóm lại là trong lòng cực kỳ bành trướng.

"Đại ma vương, bây giờ tôi cảm thấy anh thật khốn nạn!" Lúc này, Nhiếp Phong bỗng nói.

"Gì á?" Hồ Hạch kinh ngạc.

"Anh nghĩ lại mà xem, anh muốn dùng thi linh cha của Uyên Hư để đánh Uyên Hư, còn đòi dùng tổ tiên của Xích Bạt để đập Xích Bạt, cứ có tâm tính chế tài đối thủ bằng cách dùng cha với tổ tiên để đánh con trai, con cháu như thế, anh nói xem anh có khốn nạn không?"

Hồ Hạch: "…"

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Hồ Hạch cảm thấy lời nói của Nhiếp Phong thực sự hơi có lý.

⚝ ✽ ⚝

Đại vực Sâm La, chủ thành U Minh.

Đi đường hai ngày hai đêm, sau khi từ biệt U Hành, tiểu đội ba người hack hình người cuối cùng cũng tới chủ thành U Minh.

Đập vào mắt là tường thành cao ngất. Dưới sự tẩy lễ của thời gian, mặt tường dãi nắng dầm mưa có màu sắc trầm lắng loang lổ, bìa tường tróc từng mảng lớn, trông vừa cổ xưa vừa dầu dãi phong sương.

"Đại ma vương, đào mồ, phân kim định huyệt khán triền sơn*!" Lúc này, Nhiếp Phong cười hi hi nói.

Đây là một khẩu quyết trong thuật phong thủy: Triền sơn chỉ những mạch núi xung quanh long mạch, triền sơn càng nhiều thì long mạch càng mạnh, giống như thời cổ đại hộ vệ vây quanh chủ nhân, hộ vệ càng nhiều chứng tỏ địa vị của chủ nhân càng cao. Câu này ý nói tìm mộ thì phải xem triền sơn, triền sơn càng nhiều thì chứng tỏ người được chôn trong mộ có địa vị càng cao.

Nghe vậy, Hồ Hạch không nhịn được trợn mắt nhìn Nhiếp Phong, nhưng vẫn lấy "La bàn tìm xác" bảo bối hành nghề của mình ra.