← Quay lại trang sách

Chương 1216 Tinh Thần Bất Diệt

Không được, năng lực của cụ Thất Danh đều là thuật pháp Tam Thiên Quỷ Đạo giống U Hành, rất dễ gợi ra sự chú ý của Xích Bạt, thậm chí sẽ khiến hắn ta cho rằng U Hành đã trở lại. Khi đó hắn ta nhất định sẽ điều tra khắp thành, cứ để tôi đi thôi!" Nói rồi, Hồ Hạch đứng dậy.

Vỗ túi thi linh, thi linh Hạn Bạt xuất hiện.

"Trời đất, đại ma vương, anh trực tiếp gọi tổ tông người ta ra luôn hả?" Nhiếp Phong rất là kinh ngạc.

"Dù sao chết rồi cũng có thể thu lại mà, sợ gì chứ. Những thi linh khác đâu có đánh lại thú Kinh đâu, hơn nữa vừa lúc có thể điều tra xem thử có phải Xích Bạt đang bế quan hay không!" Hồ Hạch lơ đễnh nói.

"Có lý!" Nhiếp Phong gật đầu, vẻ mặt lộ ra mong chờ.

Kế tiếp, bốn người Hồ Hạch trốn trong bóng tối âm thầm quan sát, còn thi linh Hạn Bạt thì bước về phía núi thây dưới sự thao túng của Hồ Hạch.

Bởi vì bản thân Hạn Bạt tản ra khí tức mạnh mẽ nên theo hắn ta tới gần, cây xác chết cắm rễ trên núi thây không tự chủ được lắc lư, như thể đang phân biệt địch ta.

Tuy rằng đã bị luyện hóa thành thi linh, song khí tức của Hạn Bạt vẫn hoàn toàn tương tự với Thi tộc, hắn ta tiếp cận vẫn chưa khiến cho cây xác chết phát động tấn công.

Khi Hạn Bạt đặt chân vào phạm vi núi xác, thứ đầu tiên bị kinh động chính là thú Kinh trên núi xác.

Chúng ta đứng bật dậy, cất tiếng gầm rú đe dọa nhằm về phía Hạn Bạt, nhưng lại không tấn công Hạn Bạt, bởi vì chúng cảm nhận được khí tức của Hạn Bạt lại cực kỳ tương tự với chủ nhân Xích Bạt của chúng.

Giờ khắc này, thú Kinh không có khả năng tư duy bị chập mạch triệt để…

⚝ ✽ ⚝

Khí tức của Hạn Bạt khiến bầy thú Kinh dại ra ngay tại chỗ.

Bởi vì chúng phát hiện khí tức này cực kỳ tương tự với chủ nhân, không thể phán địch đó là kẻ địch.

Hạn Bạt cứ thế bước lên đỉnh núi xác mà không hề bị ngăn cản, thi khí dày đặc hội tụ về phía hắn ta, bồi bổ thân thể hắn ta, khiến màu đỏ ngầu trong mắt hắn ta dần dần sáng lên.

Đồng thời, Xích Bạt đang ngủ say trong quan tài máu bỗng mở mắt ra.

Nắp quan tài chậm rãi mở ra, đôi mắt gã nhắm nghiền, bay lên không trung, thân hình quay về phía Hạn Bạt, chậm rãi mở mắt ra.

Khi thấy Hạn Bạt đang đi tới từ dưới chân núi, Xích Bạt cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Bởi vì người này có khí tức cùng tộc, hẳn là thành viên của Thi tộc, nhưng lại hơi khác một chút. Song khi thấy rõ dung mạo của Hạn Bạt, Xích Bạt trừng to mắt, ký ức xa xưa bị chôn vùi cũng theo đó mà nổi lên.

Đó là thời khắc gian khổ nhất của Thi tộc.

Thi tộc – Bộ tộc đã từng có năng lực chiến đấu với U Minh tộc ngã xuống vực sâu một cách triệt để.

Quân đoàn Bạt Thi tinh nhuệ nhất của Thi tộc và lãnh tụ Thi tộc Hạn Bạt đột nhiên mất tích không bóng dáng mà không hề có bất cứ dự báo nào. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Họ đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại chỉ tìm thấy thành trì hoang tàn của tộc Người Khổng Lồ, mặt đất bị lửa thiêu đốt cùng với chiếc hố sâu không thấy đáy trong thành Người Khổng Lồ.

Dường như nơi này đã từng bùng nổ một trận chiến thảm thiết, thế nên tộc Người Khổng Lồ đã bị hủy diệt. Nhưng lãnh tụ Hạn Bạt khiến Thi tộc kiêu ngạo cũng theo đó mà mất tích.

Đối với Thi tộc khi đó mà nói, sự mất tích của quân đoàn Bạt Thi và lãnh tụ không thể nghi ngờ là một đả kích lớn lao. Sau lần đó, thế lực Thi tộc ngã xuống vực sâu, hơn nữa họ sắp phải đối mặt với sự chèn ép của thế lực mạnh nhất đại vực Sâm La – U Minh tộc.

Khoảnh khắc ấy, các cao tầng của Thi tộc đã tiến hành một cuộc hội nghị.

Trong hội nghị đó, Thi tộc đã quyết định cứ thế rút khỏi đại vực Sâm La đến nơi khác. Bởi vì theo họ thấy, cho dù có lang thang nay đây mai đó thì cũng tốt hơn là bị hủy diệt dưới sự đả kích của tộc Sâm La U Minh.

Nhưng lần đó, có một người của Thi tộc đã đứng dậy.

Nàng đã đưa ra quyết định làm thay đổi vận mệnh của Thi tộc, trái ngược với ý kiến của mọi người.

Giờ đây thấy Hạn Bạt, trong đầu Xích Bạt không tự chủ được nhớ lại lời nói của tộc nhân kia lúc đó.

"Không có huynh trưởng và quân đoàn Bạt Thi, Thi tộc chúng ta đi đâu cũng không an toàn. Cho dù đại vực có hỗn loạn đến mấy thì khi có ngoại địch xuất hiện, họ đều sẽ đoàn kết một lòng chống lại kẻ địch. Cho nên đi đến đâu cũng chỉ còn một con đường chết, không bằng ở lại đây, nằm gai nếm mật!"

Bóng dáng nhỏ nhắn đứng trong góc lại nói những lời khiến tất cả mọi người Thi tộc có mặt ở đó đều ngây ra như phỗng.

Xích Bạt còn nhớ rõ khi đó chính miệng mình đã hỏi nàng, cái gọi là "nằm gai nếm mật" theo lời nàng nghĩa là gì, nàng đã nói như vậy: "Làm một con chó cho U Minh tộc, một con chó hết sức trung thành, dùng hành động thực tế để chiếm được sự tín nhiệm của chủ nhân. Từ sau hôm nay, chỉ những ai có mặt ở đây mới biết lời nói của ta, sau này chúng ta sẽ chỉ nói cho con cháu của Thi tộc rằng chúng ta nguyện trung thành với U Minh tộc, sẽ không bao giờ phản bội, mãi đến khi chúng ta có thực lực đấu tranh thì mới nói cho tộc nhân biết chân tướng!"