Chương 1218 Cơn Thịnh Nộ
Xóa sổ Hạn Bạt trong lúc Mị Bạt còn chưa biết tình huống, coi như Hạn Bạt chưa bao giờ từng xuất hiện ở đây. Cho dù sau này có bị Mị Bạt phát hiện thì gã cũng sẵn lòng gánh vác lửa giận của Mị Bạt. Tất cả đều vì tương lai của Thi tộc.
"Ầm!" Lúc này, tia máu hiện lên trong mắt Hạn Bạt, lực lượng khí huyết lượn lờ quanh thân, bỗng đấm vào mặt Xích Bạt khiến gã lùi lại một bước. Sau đó xoay người, chân phải đá trúng vai trái của Xích Bạt như một cây roi.
"GRUHH!" Xích Bạt rống giận, giơ Hạn Bạt lên quăng xuống mặt đất, thi khí dày đặc trên núi xác tụ tập trong nắm đấm rồi nện mạnh vào người Hạn Bạt.
Sau khi đã quyết định, Xích Bạt ra tay không hề nể tình. Núi thây rung chuyển, huyết vụ quay xung quanh Hạn Bạt bị cú đấm này phá vỡ, tia máu trong mắt phai màu.
Đám người Hồ Hạch đứng ở nơi xa thấy vậy thì không khỏi căng thẳng.
"Lão tổ tông mà cũng ra tay được, thứ con cháu bất hiếu!" Nhiếp Phong không nhịn được cảm khái.
"Tôi mới thông qua Hạn Bạt nghe thấy lời nói của Xích Bạt. Có vẻ như họ vẫn đang chờ Hạn Bạt trở về!" Hồ Hạch khẽ nhíu mày nói.
"Nếu đã vậy thì tại sao còn ra tay?" Nhiếp Phong kinh ngạc.
"Gã phát hiện Hạn Bạt bị luyện hóa thành thi linh, thẹn quá thành giận!" Hồ Hạch trả lời, nói rồi lại đưa mắt chuyển sang thi linh Hạn Bạt, bắt đầu thao túng Hạn Bạt phán kích.
Chẳng qua đối mặt với Xích Bạt có thực lực mạnh hơn không chỉ một bậc, sự phản kháng của thi linh Hạn Bạt trở nên cực kỳ bất lực.
Để điều khiển thi linh Hạn Bạt thuận lợi hơn, Hồ Hạch phong ấn thực lực của hắn ta tại cảnh giới bán bộ Quỷ Hoàng. Nhưng Xích Bạt lại là cường giả Quỷ Hoàng đỉnh phong, thậm chí đã tiếp cận cảnh giới Bán Thần.
Sau khi đón mấy quyền, trên người Hạn Bạt đã xuất hiện mấy vết rạn, lực lượng khí huyết trong cơ thể thậm chí còn bị đánh tan, không thể ngưng tụ dễ dàng.
Ngoài việc khiến Hồ Hạch biết Xích Bạt vẫn chưa hề ngủ say ra thì lần thăm dò này hoàn toàn không mang lại thông tin hữu ích nào, khiến Hồ Hạch không khỏi cau mày.
Thấy Hạn Bạt sắp bị đánh thành khói đen, Hồ Hạch hoàn toàn bỏ cuộc.
Anh ta cần thiết thừa nhận rằng Xích Bạt quá mạnh. Cho dù đặt ở đại vực khác thì thực lực của hắn ta cũng tương đương với chiến lực cấp phủ quân.
⚝ ✽ ⚝
Thấy thi linh Hạn Bạt hấp hối, Xích Bạt hít sâu một hơi, ánh mắt thay đổi liên tục.
Ngoài Mị Bạt mong chờ ra, thực tế gã cũng từng nghĩ tới ngày Hạn Bạt quay về.
Giờ đây, càng mong chờ bao nhiêu thì càng phẫn nộ bấy nhiêu.
Đây không phải là Hạn Bạt mà gã mong chờ, lại càng không phải là huynh trưởng mà Mị Bạt muốn.
"Người Luyện Xác, ta sẽ tìm được ngươi! Hãy đợi đấy!"
Nhìn mắt Hạn Bạt, Xích Bạt giơ nắm đấm lên nói.
Gã đương nhiên không phải đang nói với Hạn Bạt, mà là đang nói với Hồ Hạch đang thao túng Hạn Bạt.
Cú đấm ngưng tụ thi khí nồng nặc bỗng hạ xuống. Gã muốn hoàn toàn xóa bỏ dấu vết tồn tại của Hạn Bạt trong chiêu thức này. Tình cảm khao khát và sùng bái của ngày xưa giờ đều biến thành lửa giận, trút xuống theo sự bành trướng của thi khí.
Nhưng khi cú đấm này sắp tiếp xúc với thân thể Hạn Bạt thì thân hình Xích Bạt bỗng văng ra ngoài, va đập mạnh vào núi xác, tạo thành một cái hố sâu, lún ở bên trong.
Trong ánh mắt khó tin của Xích Bạt, một bóng dáng khoác áo choàng đen xuất hiện, ngẩng đầu để lộ khuôn mặt ngây thơ, cùng với đôi mắt màu tím quỷ dị.
Lúc này, nàng nhìn Hạn Bạt, cảm xúc hơi mất khống chế, thân hình run lẩy bẩy.
"Huynh trưởng!"
"Hắn ta không phải là huynh trưởng của ngài, lại càng không phải là Hạn Bạt. Hắn ta chỉ là thi linh bị khống chế mà thôi. Hãy để ta giết hắn ta!" Xích Bạt bay ra khỏi hố, nhìn Mị Bạt giận dữ hét.
Mị Bạt không để ý tới Xích Bạt mà vẫn nhìn Hạn Bạt, ánh mắt chỉ tràn đầy nhớ nhung.
"Chết đi!" Thấy vậy, Xích Bạt nổi giận triệt để, lập tức lao về phía Hạn Bạt.
Cảm nhận được sát khí, ánh mắt lạnh lẽo của Mị Bạt bỗng chuyển về phía Xích Bạt, sát ý lập tức tràn ra.
⚝ ✽ ⚝
Thấy cảnh này, Xích Bạt biết mình nhất thiết phải nhanh chóng giết chết Hạn Bạt.
Bởi vì sự tồn tại của hắn ta chính là nhược điểm của Mị Bạt.
Huống chi giờ đây Hạn Bạt đã sớm không còn là vị lãnh tụ khiến gã khâm phục nữa. Chỉ cần giết chết nó thì Mị Bạt mới không còn uy hiếp, khi đó nàng mới thực sự trở thành lãnh tụ của Thi tộc.
Nhìn đôi mắt lạnh lẽo đầy sát ý của Mị Bạt, Xích Bạt vừa lao về phía Hạn Bạt, đồng thời cắn răng ngưng tụ tất cả lực lượng đánh về phía Hạn Bạt.
"Vù… vù…"
Gợn sóng lan tỏa trong không khí, một luồng sương mù màu tím bay ra từ trong người Mị Bạt, nhằm về phía Xích Bạt.
Thời gian cứ như thể chậm lại một nửa, tốc độ phi hành của Xích Bạt càng ngày càng chậm.
Đúng lúc này, Mị Bạt bỗng bay tới ôm lấy Hạn Bạt trên mặt đất, đưa hắn ta sang một bên.