Chương 1219 Đấu Tranh
Ầm!"
Sau khi hồi phục, một quyền của Xích Bạt đấm trúng vị trí ban đầu của Hạn Bạt, để lại một cái hố sâu. Núi thây rung chuyển lịch liệt như một đống bướu thịt, phun khói đen lên không trung.
"Đừng ép ta!" Mị Bạt lạnh lùng nhìn Xích Bạt, sát ý sôi trào trong mắt.
"Hắn ta không phải là huynh trưởng của ngài. Hắn ta đã bị luyện hóa thành thi linh nên lại càng không phải là thành viên của Thi tộc chúng ta!"
Nghe vậy, Mị Bạt vẫn không hề dao động, chậm rãi đặt Hạn Bạt xuống mặt đất, sương mù màu tím dày đặc khuếch tán, chui vào trong người Hạn Bạt, bắt đầu chữa trị thương thế trên người hắn ta.
"Mị Bạt, ngài không hiểu sao? Hắn ta là thi linh!" Thấy Mị Bạt vẫn không chịu tỉnh ngộ, vẻ mặt Xích Bạt đầy thống khổ.
Đây không phải là lãnh tụ tương lai của Thi tộc mà gã muốn thấy.
Điều này khiến Xích Bạt càng mãnh liệt muốn giết chết Hạn Bạt hơn. Chỉ khi nào hắn ta biến mất thì Mị Bạt mới sẽ trở lại làm vị lãnh tụ khiến gã tôn kính.
"Ồn quá, Xích Bạt, ngươi thật sự muốn bắt ta phải giết ngươi à?" Lúc này, Mị Bạt bỗng quay sang, ánh mắt lạnh lùng khiến Xích Bạt cảm thấy xa lạ và tuyệt vọng.
Mị Bạt lại quay sang nhìn Hạn Bạt nằm trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy nỗi nhớ và tình cảm.
Nàng biết rõ Hạn Bạt đã biến thành thi linh.
Trên thực tế, một ngày trước, khi nhận được tin Xích Bạt sắp sửa đột phá cảnh giới, nàng đã tới đây.
Xích Bạt là Tam Hoàng của Thi tộc bọn họ, không cần nói cũng biết địa vị và tầm quan trọng của gã. Cho nên nàng vẫn âm thầm chú ý, chuẩn bị bảo vệ Xích Bạt đột phá cảnh giới Bán Thần.
Song khi nàng trốn trong bóng tối, thấy Hạn Bạt dần dần bước lên đỉnh núi thây, trong lòng nàng đã xuất hiện sóng gió động trời. Nhưng khi nàng chuẩn bị chạy về phía bóng dáng đã nhớ nhung bao nhiêu ngày đêm thì lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì nàng phát hiện, hình như Hạn Bạt đã thay đổi.
Trong lúc quan sát, nàng hoảng sợ phát hiện Hạn Bạt đã bị luyện hóa thành thi linh.
Phẫn nộ và tuyệt vọng lan tràn dưới đáy lòng. Bởi vì đây không phải là huynh trưởng mà nàng muốn, cho nên nàng vẫn không xuất hiện, trơ mắt nhìn Xích Bạt ra tay với hắn ta, thậm chí sâu trong lòng nàng còn từng khát vọng Xích Bạt sẽ giết chết hắn ta.
Nhưng khi Xích Bạt sắp giết chết Hạn Bạt, nàng lại hoảng hốt, như thể sắp đánh mất thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Giờ khắc đó, nàng lao về phía Xích Bạt như mất trí, đánh bay hắn ta ra ngoài.
Cho dù Hạn Bạt đã biến thành thi linh thì nàng vẫn không nỡ.
Nhìn đôi mắt trống rỗng của Hạn Bạt, Mị Bạt rất muốn kể rõ nỗi nhớ nhung của mình, nhưng không hiểu sao, cuối cùng nàng vẫn ngậm miệng.
"Mị Bạt, từ bỏ đi, hắn ta đã sớm không còn là lãnh tụ Thi tộc của ngày xưa nữa! Tìm Người Luyện Xác rồi giết chết hắn mới là chuyện ngài nên làm!" Thấy vẻ mặt mờ mịt của Mị Bạt, trong lòng Xích Bạt tràn ngập phẫn nộ.
Chính Mị Bạt đã dẫn dắt Thi tộc rơi vào thung lũng dần dần vực dậy. Gã đi theo Mị Bạt trải qua vô số trận chiến từ lớn tới nhỏ, cho nên hắn ta biết rõ con đường tương lai của Mị Bạt đáng lẽ phải là trở thành lãnh tụ của Thi tộc.
Cho nên Xích Bạt không bao giờ muốn thấy Mị Bạt rơi vào mờ mịt và tuyệt vọng.
"Ta biết mình đang làm gì!" Mị Bạt khẽ nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hạn Bạt.
Xích Bạt không nói lời nào, đứng ở cách đó không xa, siết chặt nắm tay.
Mị Bạt không quan tâm tới Xích Bạt mà chỉ cúi đầu nhìn Hạn Bạt, ánh mắt mềm mại, không tự chủ được nhớ lại những ký ức bị chôn sâu dưới đáy lòng.
Đó là một đoạn lịch sử về sự ra đời của Thi tộc.
Từ thuở xa xưa, đại vực Sâm La có một chủng tộc yếu thế, họ được gọi là "Thận tộc".
Chủng tộc này không tranh không giành. Trong suy nghĩ của họ, chủng tộc tranh bá và chiến tranh cách họ rất xa xôi. Nhiệm vụ của họ là trông coi một điểm tài nguyên linh quặng ở phía Nam giúp U Minh tộc – chủng tộc thống trị đại vực Sâm La, hằng năm dâng cống theo định kỳ. Hầu như tất cả tộc nhân đều là thợ mỏ, coi đó là công việc mưu sinh.
Nhờ vào thân thể khỏe mạnh, tuy rằng cuộc sống rất kham khổ, nhưng không gặp nguy hiểm tính mạng. Dưới sự che chở của U Minh tộc, họ đã tồn tại rất lâu dài.
Nhưng trong chủng tộc này, có hai huynh muội là ngoại tộc.
Một đứa làn da đỏ rực, một đứa làn da trắng nõn nhưng đồng tử lại có màu tím quỷ dị.
Tương lai của họ vốn dĩ không hề sóng gió, có lẽ sẽ trở thành thợ mỏ như cha mẹ họ, tiếp tục phục vụ cho bộ tộc Sâm La U Minh.
Mãi đến một ngày nọ, chiến tranh đại vực bất thình lình bùng nổ.
Mối đe dọa đến từ đại vực Tử Vong ở phía Tây. Trận chiến này cực kỳ thảm thiết, cho dù vương tộc của đại vực Sâm La là U Minh tộc cũng phải dốc hết sức đối phó.
Nhưng khi đó, tất cả chủng tộc trong đại vực Sâm La đều cho rằng trận chiến này sẽ chấm dứt rất nhanh. Họ tin chắc rằng U Minh tộc hùng mạnh đủ để đối phó với bất cứ ngoại địch nào. Cuộc sống của họ vẫn sẽ không hề thay đổi.