← Quay lại trang sách

Chương 1288 Trả Thù

Nhưng hắn ta đã quên mất một điều, nhân gian đã sớm cạn kiệt linh khí, muốn tu luyện khó khăn biết mấy.

Khi đó nội tâm của Khổng Dịch như bị hất một gáo nước lạnh.

Lạnh lẽo thấu xương!

Không giống như trong tiểu thuyết thường viết, đại năng đầu thai lại thì bắt đầu bật hack xưng bá đô thị.

Càng không có chuyện từ nhỏ đã thể hiện thiên phú hơn người, được gọi là thiên tài cấp yêu nghiệt, đủ loại mỹ nữ đeo bám.

Lại càng không có cốt truyện làm màu vả mặt hằng ngày.

Đầu thai trở lại, cuộc sống của hắn ta vô cùng bình thản, nhưng không có bất cứ hy vọng nào.

Đúng như lời cô bé kia đã nói, hắn ta chỉ là một học sinh tiểu học thôi, đừng ở đó mà giả vờ người lớn!

Cho dù là thời đại linh khí thiếu thốn thì Khổng Dịch vẫn nghĩ tới chuyện tu luyện.

Nhưng linh khí trong thời đại mạt pháp thiếu thốn đến độ ngay cả công pháp nhân tộc bị hắn ta cho rằng cực kỳ khó nhai cũng không thể tu luyện được. (PS: Lục Vô tu luyện Nhân Hoàng Giám dựa vào đốt hồn tệ chứ không phải hấp thụ linh khí của nhân gian)

Còn những công pháp bất nhập lưu, hắn ta thậm chí không có cả ý định tu luyện.

Bởi vì theo Khổng Dịch thấy, cho dù có tu luyện những công pháp bất nhập lưu đó đến mức cao nhất thì cũng có ích lợi gì đâu?

Để làm màu vả mặt chắc?

Hắn ta là Nhân Tổ, là người khai sáng và lãnh tụ của nhân tộc, trở về cũng chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là báo thù thiên giới.

Tầm mắt của hắn ta sao có khả năng thấp đến mức tu luyện chỉ vì làm màu vả mặt.

Theo Khổng Dịch thấy, tu luyện công pháp không có hy vọng trả thù thiên giới thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Cho nên cuối cùng hắn ta từ bỏ tu luyện, cực kỳ không cam lòng trở thành một học sinh tiểu học tầm thường.

Giờ đây, bầu trời âm u giống hệt như nội tâm của Khổng Dịch, tràn ngập áp lực. Thỉnh thoảng có sấm chớp nổi lên cũng giống như hắn ta không cam lòng, khát vọng được trút hết nỗi niềm.

Không có hy vọng báo thù, cuộc đời bình thản, Khổng Dịch cảm thấy tương lai của Nhân Tổ tràn ngập thê lương.

Tuy rằng hiện giờ nhân loại đang phát triển lực lượng của khoa học kỹ thuật, muốn làm chúa tể của thế giới này, nhưng thực tế trên cao vẫn luôn có một đám người đang thao túng vận mệnh của họ.

Ngẩng đầu ba thước có thần linh, nhưng họ sẽ không mang hy vọng lại cho nhân tộc mà sẽ chỉ mang đến sự hoảng sợ tối tăm.

Bởi vì họ sẽ không cho phép nhân tộc lớn mạnh.

Đến mức độ nào đó, họ sẽ giáng thiên phạt xuống!

Giờ đây nhân tộc như gia súc bị nuôi nhốt, cho rằng mình chính là vua chúa trong mảnh đất nhỏ bé ấy, nơi này chính là lãnh địa của họ, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sống còn của họ đã sớm nằm trong sự khống chế của người khác.

Đáng buồn, đáng tiếc, đáng giận!

Cho dù Khổng Dịch tràn ngập nhiệt huyết, muốn dẫn dắt nhân tộc tái hiện huy hoàng, song vẫn phải bó tay trước thời đại mạt pháp.

Tám năm, tám năm qua hắn ta sống vô cùng thống khổ. Bởi vì hắn ta không hoàn thành bất cứ một kế hoạch nào được lập ra trong lúc trốn chạy ở ngoại vực, mỗi một ngày đều sống cho qua ngày, vô cùng chán chường.

Chết ở trong lòng.

Tuy rằng hắn ta còn chưa bỏ cuộc, nhưng lại không tìm thấy bất cứ hy vọng nào…

"Khổng Dịch! Mấy giờ rồi mà còn chưa về nhà ăn cơm hả?"

Lúc này, một tiếng rít gào cắt ngang suy nghĩ của Khổng Dịch. Hắn ta quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông đang nhanh chóng đi đến chỗ hắn ta với vẻ mặt nghiêm túc.

Thấy người nọ, vẻ phong sương trong mắt Khổng Dịch biến mất, thay vào đó là sợ hãi.

Lúc này, người đàn ông nhanh chóng đi đến bên cạnh Khổng Dịch, ôm hắn ta lên rồi đập mấy phát chát chát lên mông hắn ta.

Đối mặt với bàn tay vô tình của người đàn ông, Khổng Dịch đau tới mức nhe răng trợn mắt.

Đê ma ma, ông đây là Nhân Tổ, Nhân Tổ đấy nhé!

Nhưng giờ khắc này, hắn ta là Nhân Tổ thì cũng vô ích.

Bởi vì người đàn ông này là cha ruột kiếp này của hắn ta, hơn nữa còn là một người cha nghiêm khắc, thờ phụng yêu cho roi cho vọt, nuông chiều thì sớm muộn gì cũng sẽ học cái xấu.

Cho nên ông ấy vẫn luôn rất nghiêm khắc đối với Khổng Dịch, thậm chí còn đặt ra kế hoạch nuôi dưỡng "Đứa con hiếu thảo học tập giỏi hạnh kiểm tốt".

Để làm được điều đó, ông ấy đã ghi danh Khổng Dịch vào rất nhiều lớp học thêm và lớp năng khiếu, muốn cho Khổng Dịch phát triển toàn diện, trở thành nhân tài.

Song người có chí lớn như Khổng Dịch thì đâu thèm quan tâm tới thành tích học tập chó má nào đó, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này.

Điều đó khiến ông bố nghiêm khắc này thường xuyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Con trai không chịu học hành, mỗi ngày chỉ biết làm bộ trầm tư suy nghĩ, khiến ông ấy tức giận đến mức thường xuyên đánh mông hắn ta.

Nhớ ngày xưa Nhân Tổ tôn quý, nhìn lại thời nay biến thành học sinh tiểu học, nội tâm Khổng Dịch bị đả kích nặng nề.