← Quay lại trang sách

Chương 1289 Quyết Đấu

Thời đại mạt pháp thật sự là thê thảm!

⚝ ✽ ⚝

Khổng Dịch bị ông ba mang về nhà. Trên bàn cơm, ông ba liên tục thuyết giáo với vẻ mặt nghiêm túc.

Giờ khắc này, Khổng Dịch ngoan ngoãn ăn cơm, không dám cãi lại.

Nếu dám thốt lên một câu khí thế "Ta là Nhân Tổ, là tổ tiên của ngươi, ngươi dám thuyết giáo ta" thì chẳng những không thể hiện được gì mà bàn tay của ông ba chắc chắn sẽ ập đến ngay.

Cho nên, dù biết mình là Nhân Tổ thì Khổng Dịch vẫn phải câm nín.

Cứ thế tám năm trôi qua, Khổng Dịch cảm thấy mình vẫn phải nhẫn nhịn như thế.

Thời đại mạt pháp, không hề hy vọng.

Sau khi ăn cơm xong, chuyện khiến Khổng Dịch đau đầu lại đến.

Ông ba vào phòng hắn ta, kéo ghế ngồi xuống một bên, bắt đầu giám sát hắn ta làm bài tập.

Giờ khắc này, trong lòng Khổng Dịch vô cùng bi phẫn.

Nhưng mà anh hùng biết nhẫn nhục chờ thời cơ, hắn ta vẫn ngoan ngoãn mở cặp sách ra, lấy sách bài tập, sau đó cầm bút chì bắt đầu im lặng làm bài tập.

Chuyển thế trùng sinh chỉ bắt đầu từ học sinh tiểu học!

Trong mắt Khổng Dịch, tám năm qua chính là chữ bi kịch viết hoa.

Mấy câu chuyện đầy màu mè kiểu như sau khi đầu thai trở về thì bật hack, mối thù năm xưa kiếp này sẽ trả lại gấp bội vân vân… Đều là giả, quá giả dối, chỉ có tiểu thuyết mới viết như thế!

Không thể trốn thoát ba tiếng làm bài tập hằng ngày.

Khổng Dịch nhăn mặt, chỉ có thể cắm mặt làm bài. Tuy rằng thứ này không hề khó đối với hắn ta, nhưng câu hỏi nào đó vẫn khiến hắn ta không thể hiểu được, thậm chí cảm thấy thật khó tin.

Ví dụ như bài tập đọc hiểu nào đó của môn ngữ văn.

Yêu cầu hắn ta viết suy nghĩ nội tâm của nhân vật khi đó từ miêu tả thiên nhiên và miêu tả nhân vật, cùng với ý nghĩa chứa đựng trong đoạn văn, tại sao nó lại có ý nghĩa như thế.

Tao nghĩ cái đầu mày, ý nghĩa cái đầu mày, liên quan méo gì tới tao?

Nhưng nếu hắn ta không làm được bài tập thì sẽ nghênh đón "ánh mắt tử vong" cùng với một trận đòn hiểm của ông ba.

Hắn ta chỉ có thể cúi đầu tiếp tục suy nghĩa, bịa ra cái "tại sao" đó.

Ba tiếng làm bài tập trôi qua trong giày vò, khi ông ba nở nụ cười vui mừng, Khổng Dịch biết cuối cùng hôm nay cũng được giải thoát rồi. Đồng thời trong lòng hắn ta lại rất bi phẫn, bởi vì cuộc sống như vậy quả thực là không nhìn thấy điểm cuối.

Kiếp học sinh tiểu học tới tận sáu năm cơ!

Năm nay hắn ta mới chỉ học lớp một, nghe nói sau này bài tập mỗi năm sẽ càng nhiều hơn nữa!

Nghĩ vậy, Khổng Dịch không khỏi tự bế, cảm thấy trước mắt chỉ toàn bóng tối.

Khổng Dịch tắt đèn, chúc ông ba ngủ ngon, sau đó nằm trên giường trằn trọc, hơi mất ngủ.

Cuối cùng, hắn ta đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trầm tư nhìn ánh trăng tròn.

Giờ khắc này, vẻ mặt hắn ta hiện lên phong sương không phù hợp với lứa tuổi.

Năm tháng như thoi đưa. Không biết những tộc nhân đã từng đi theo hắn ta ra ngoại vực ngày xưa giờ đang ở đâu, sống như thế nào…

Có lẽ họ cũng đang cố gắng vì nhân tộc, chờ ngày trở về tuyên chiến với thiên giới cũng nên!

Chỉ có thể trông cậy vào các ngươi thôi. Cuộc đời của ta coi như bỏ rồi, bắt đầu từ độ khó cấp địa ngục…

Tâm tư phát tán, trong đầu Khổng Dịch lại hiện lên chiến dịch tam giới năm xưa, không khỏi siết chặt nắm đấm, ánh mắt lại hiện lên hận ý.

"Ta không tin không có bất cứ cơ hội nào!"

Tám năm qua hắn ta chưa từng bỏ cuộc, bây giờ hắn ta vẫn sẽ không bỏ cuộc!

Khổng Dịch lại bùng cháy ý chí chiến đấu, bắt đầu suy nghĩ có thứ gì ở thời đại mạt pháp có thể phụ trợ mình tu luyện.

Suy nghĩ một lát, mắt Khổng Dịch bỗng sáng lên!

Luyện dược!

Tuy rằng là thời đại mạt pháp, song chưa hẳn không có linh tài tồn tại. Tuy rằng phẩm chất sẽ không cao lắm, nhưng bên trong chắc chắn sẽ ẩn chứa tinh hoa linh khí.

Nghĩ đến đây, trong mắt Khổng Dịch lại dấy lên ý chí chiến đấu.

⚝ ✽ ⚝

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Khổng Dịch vốn nên đi học lại cẩn thận nhìn ba ruột, hỏi: "Ba, có thể thương lượng một chuyện được không?"

Nghe vậy, ông Khổng đang đọc báo kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì?"

"Có thể cho con ít tiền được không?"

Nghe thấy con trai xin tiền, ông Khổng liếc hắn ta, hỏi: "Mày xin tiền làm gì?"

"Đi mua ít dược liệu ở tiệm thuốc Bắc." Khổng Dịch cẩn thận nói.

Thực tế hắn ta có muốn giấu chuyện này cũng không được. Dù sao bây giờ cũng là thời đại công nghệ, ông ba có thể biết rõ, điều tra được tất cả chi tiêu của hắn ta bằng di động.

Cũng giống như hệ thống đề phòng nghiện game trong game online ba trăm năm trước. Phụ huynh có thể nắm giữ thời gian chơi game của con cái.

Chỉ cần hắn ta tiêu tiền, có ghi chép nhận diện thì chắc chắn sẽ bị ông ba biết.

Nghe thấy Khổng Dịch nói vậy, ông Khổng kinh ngạc: "Mua thuốc á? Mày mua thuốc làm gì?"

"Con có trọng dụng." Khổng Dịch chột dạ nói.

Giờ khắc này, ông Khổng cảm thấy Khổng Dịch lại quậy phá, còn trọng dụng nữa chứ, có "trọng" bằng tay của tao không?