← Quay lại trang sách

Chương 1290 Kinh Hoàng

Thấy ông ba có vẻ giận dữ, Khổng Dịch nhỏ giọng nói "không mua nữa" rồi ỉu xìu đeo túi sách, đi ra ngoài cửa.

Nhưng Khổng Dịch vẫn không bỏ cuộc.

Trên đường đến trường, Khổng Dịch cắn răng, quyết định trốn học.

Còn chuyện đi đâu thì đương nhiên là đi dạo tiệm thuốc, xem thử có tồn tại linh tài hay không.

Tuy rằng làm vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chắc chắn không thể thoát khỏi một trận no đòn, nhưng không thử một lần thì hắn ta sẽ không cam lòng.

Mặc dù không biết tiệm thuốc ở đâu, nhưng hắn ta có di động.

Khổng Dịch lấy di động thông minh học tập từ túi sách ra, bắt đầu tìm cửa hàng bán dược liệu.

Sau khi tìm thấy mục tiêu, "Học sinh tiểu học Khổng Dịch" bắt đầu hành trình trốn học.

Tốn gần nửa ngày, dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, Khổng Dịch đi đến trước cửa một tiệm thuốc.

Khổng Dịch suy nghĩ rồi bước vào tiệm, mùi thuốc trộn lẫn lập tức xộc vào mũi.

Lúc này, trong tiệm thuốc chỉ có một ông lão đeo kính viễn thị, không có bất cứ khách hàng nào khác.

Sự xuất hiện của Khổng Dịch khiến ông lão chú ý. Ông ngẩng đầu lên thì thấy một học sinh tiểu học đeo cặp sách xuất hiện trước cửa, không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Cậu bạn nhỏ à, cháu tới đây làm gì?" Ông lão mỉm cười hỏi.

"Xem lung tung thôi, không cần quan tâm tới tôi!" Khổng Dịch nghiêm túc trả lời.

Sau đó, hắn ta bắt đầu đi dạo trong tiệm, thỉnh thoảng lại lấy chút dược liệu đặt trong ngăn vuông đặt dưới mũi khẽ ngửi.

Giờ khắc này, ông lão ngây người.

Học sinh tiểu học thời nay đều như thế hết à?

Nhất là nhìn động tác của hắn ta, ngửi mùi rồi chau mày, hình như là đang phân biệt dược tính mạnh hay yếu thông qua mùi thuốc, lúc thì lắc đầu thở dài, giả vờ ra hình ra dáng.

Cứ thế trợn mắt há hốc mồm nhìn một lát, ông lão thở dài, tiến lên mấy bước ngăn cản Khổng Dịch, cúi người nói: "Cậu bạn nhỏ, cháu đeo cặp sách là muốn đi học đúng không? Tới đây làm gì?"

Nghe hỏi vậy, Khổng Dịch cái khó ló cái khôn: "Mua thuốc cho ba cháu!"

"Ồ? Ba cháu cần loại dược liệu nào? Nói thẳng với ông đi!" Ông lão cười ha ha.

"Không cần, cháu tự tìm được." Nói rồi, Khổng Dịch thoát khỏi tay ông lão, lại bắt đầu xem xét dược liệu.

Thấy vậy, ông lão lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ mặc hắn ta.

Sau khi đi dạo một vòng, Khổng Dịch không khỏi thất vọng, bởi vì ở đây căn bản là không có linh tài. Tất cả đều là dược liệu bình thường nhất, hoàn toàn không có tác dụng nào đối với hắn ta.

Khổng Dịch thất vọng, vội vàng rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của ông lão.

Có điều Khổng Dịch vẫn chưa bỏ cuộc, mà vẫn đi đến một tiệm thuốc khác theo hướng dẫn trên bản đồ, bắt đầu tiếp tục tìm kiếm linh tài.

Cứ thế đi dạo bốn tiệm thuốc liên tục, trời đã tối, nhưng Khổng Dịch vẫn chưa tìm thấy linh tài mà mình muốn.

Có vẻ như hy vọng mới lại tan biến một lần nữa.

Vào lúc này, ba của hắn ta cũng tìm được hắn ta thông qua định vị trên di động, dẫn hắn ta về nhà.

Cái gì đến vẫn đến.

Trận đòn này, ông Khổng ra tay rất nặng, nhưng đều đánh vào mông có nhiều thịt, khiến Khổng Dịch suýt nữa chảy nước mắt.

Ta đường đường là Nhân Tổ, nhớ ngày xưa…

Tuy rằng nói là anh hùng không nhắc lại cái dũng của ngày xưa, nhưng cảnh ngộ hiện tại vẫn khiến Khổng Dịch hoài niệm những ngày tháng vinh quang lúc trước.

Ngày trước, thời kỳ đỉnh cao của nhân tộc, ba vị Nhân Hoàng còn sống, khi đó ai dám đối xử với mình như thế, cho dù Tiên Đế dám làm nhục hắn ta như vậy thì hắn ta cũng phải lên thiên giới quậy một trận, chung quy có Nhân Hoàng làm chỗ dựa.

Nhưng bây giờ người đánh mình là ba ruột của mình kiếp này, chẳng lẽ còn mang thù hay sao?

Điều khiến Khổng Dịch cảm thấy bi phẫn là ba ruột đánh thì đánh, vậy mà lúc nào cũng nói là vì tốt cho mày!

Tàn phá cả nội tâm lẫn thân thể, "Giết người tru tâm" cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.

Cứ tiếp tục như thế thì Khổng Dịch cảm thấy mình sẽ bị trầm cảm mất, không có cách nào sống kiểu đó được nữa.

Sau một trận đòn hiểm, ông Khổng còn chưa hết giận bắt đầu tiến hành giáo dục tư tưởng cho Khổng Dịch.

Lại bị tra tấn thêm mấy giờ, Khổng Dịch cảm thấy mình sắp hấp hối thì mới được trở về phòng của mình.

Hắn ta leo lên giường, nằm trong ổ chăn, co ro lại, cảm thấy mình vừa nhỏ yếu vừa đáng thương, vừa tội nghiệp… Thật là thảm!

Cách nào cũng thử hết rồi mà không có con đường nào đi được cả. Dường như đời này cũng chỉ như vậy, mưu đồ chí lớn cũng chỉ là một giấc mơ như bong bóng xà phòng.

"Hu… Hu… Hu…" Khổng Dịch ôm chăn nức nở, cảm thấy mình thật sự là quá thảm.

Đây là lần đầu tiên hắn ta khóc thê lương kể từ khi trở lại tam giới.

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau, Khổng Dịch từ bỏ tiếp tục tìm kiếm linh tài, ngoan ngoãn đi học.

Tuy rằng hắn ta vẫn chưa từ bỏ tu luyện và báo thù, nhưng chỉ có thể chờ đến khi trưởng thành rồi mới đi thực hiện lý tưởng của mình.