Chương 1291 Cảm Giác
Cho nên hắn ta còn phải nhẫn nhục hơn mười năm, chờ đến ngày tự lập.
Nhưng bây giờ hắn ta vẫn phải đi học, chờ mình lớn lên!
Có điều đi học chung với một đám con nít khiến Khổng Dịch cảm thấy mình như đứa thiểu năng, càng có vẻ lạc đàn.
Nghe ngôn ngữ ríu rít ngây thơ bên tai, Khổng Dịch lúc nào cũng nghiêm mặt, không thể hòa nhập với họ, cũng không muốn hòa nhập với họ.
Đối với Khổng Dịch mà nói, hoàn cảnh như vậy chính là tra tấn.
Vất vả lắm mới chờ đến giờ tan học, về tới nhà, ba ruột lại mang một niềm vui bất ngờ đến cho hắn ta.
Mua cho hắn ta một cái máy học tập siêu cấp.
Cabin game của Biển Đen trang bị "Chinh Chiến Online".
Ông Khổng cũng bất đắc dĩ mới phải mua cabin game đắt đỏ.
Trước kia ông vẫn luôn nghe đồng nghiệp nói thứ này giúp trẻ con tăng thành tích học tập một cách rõ rệt, nhưng dù sao giá cả đắt đỏ, cho nên ông vẫn không mua nó.
Nhưng đối mặt với đứa con trai cả ngày không chịu học tập mà chỉ suy nghĩ viển vông, ông Khổng vẫn phải cắn răng mua một cái.
Hôm nay, ăn bữa tối xong, ông Khổng giám sát Khổng Dịch làm bài tập về nhà, sau đó lấy tờ hướng dẫn sử dụng ra bắt đầu chỉ cho Khổng Dịch nên dùng cái máy này như thế nào.
Khổng Dịch lơ đễnh nghe, nhưng không có cách nào kháng cự.
Tục ngữ nói tình cha như núi Thái Sơn, lúc này Khổng Dịch cực kỳ tán đồng, bởi vì ngọn núi Thái Sơn này đã sắp đè nát hắn ta rồi.
Nhìn mà xem, bây giờ ông ấy lại nghĩ ra cách khác để tra tấn mình.
Tuy vậy, dưới ánh mắt nghiêm khắc của ông ba, cuối cùng Khổng Dịch vẫn ngoan ngoãn chui vào trong cabin game, bi phẫn chuẩn bị thể nghiệm cái gọi là "Máy học tập siêu cấp" này.
Song khi hình ảnh trong game hiện lên, Khổng Dịch trợn tròn cả mắt.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, đưa mắt nhìn quanh, không phải chính là âm phủ sao?
Giờ khắc này, Khổng Dịch vô cùng nghi hoặc, bắt đầu vội vàng mày mò, nhanh chóng sáng tạo nhân vật, tiến vào trong game.
Sau khi đăng nhập vào game, hắn ta chậm rãi xuất hiện trong thành Minh Phủ.
Linh hồn cường đại khiến hắn ta lập tức nhận ra linh khí dồi dào tràn ngập khắp thiên địa.
Giờ khắc này, Khổng Dịch cảm động sắp khóc.
Hít sâu không khí ẩn chứa linh khí, hắn ta biết cuối cùng cơ hội mà mình đang tìm kiếm đã đến rồi.
Thời đại mạt pháp, nhân gian không thể tu luyện, nhưng ở đây có thể, bởi vì nơi này chính là âm phủ chứ không phải là thế giới trò chơi.
Khổng Dịch có thể chắc chắn điểm này!
Đúng lúc Khổng Dịch đang phấn khởi đến mức run rẩy, không thể kiềm nén được thì thông báo bỗng vang lên.
[Trò chơi nhắc nhở: Kiểm tra thấy tuổi của bạn còn chưa đạt tới tiêu chuẩn của trò chơi nên bắt đầu mở hệ thống đề phòng nghiện game. Xin hãy thông qua 300 câu hỏi ngẫu nhiên trong kho đề của khối lớp 1 tiểu học, đạt được 2 tiếng chơi game, sau khi 2 tiếng trôi qua lại tiếp tục tiến vào hình thức làm bài!]
Thông báo xuất hiện khiến Khổng Dịch trợn tròn cả mắt.
⚝ ✽ ⚝
Sau khi tiến vào trò chơi, cảm nhận được linh khí dồi dào trong thiên địa, Khổng Dịch cực kỳ kích động.
Tám năm, tám năm qua giày vò có ai biết.
Tuy rằng hắn ta không rõ tại sao một trò chơi lại có thể làm cho linh hồn tiến vào thế giới âm phủ trong nháy mắt, nhưng hắn ta biết rõ một điều.
Thiên giới chắc chắn sẽ không làm thế. Họ không có khả năng cho phép nhân tộc có tiềm lực vô hạn tiếp xúc với linh khí.
Cho nên, rất có khả năng người chế tạo ra trò chơi này, âm thầm phát triển thế lực của loài người chỉ có thể là nhân tộc mà thôi.
Giờ khắc này, Khổng Dịch nghĩ tới ba vị Nhân Hoàng đã mất tích.
Chẳng lẽ là họ đang tích trữ lực lượng, sớm bày ra kế hoạch phản công thiên giới?
Khổng Dịch càng nghĩ càng kích động, siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên cảm thấy nhân tộc vẫn còn hy vọng rất lớn, mọi thứ đều có khả năng.
Nhưng thông báo "Đề phòng nghiện game" xuất hiện vẫn khiến hắn ta trợn tròn mắt.
300 câu hỏi đổi lấy 2 tiếng chơi game á?
Ai bày ra trò này thế?
Trong lúc kinh ngạc, Khổng Dịch phát hiện khung cảnh xung quanh mắt đầu mờ dần.
Đến khi mọi thứ lại hiện lên rõ ràng, hắn ta phát hiện mình xuất hiện ở một nơi có ánh sáng trắng dịu nhẹ bao phủ.
Cách hắn ta không xa đặt một chiếc bàn học, bên trên đặt một tờ bài thi.
Linh khí vốn dồi dào xung quanh cũng không còn nữa.
Khổng Dịch: "…"
Hắn ta hào hứng cho rằng mình lập tức sắp bắt đầu tu luyện, bật mode nghịch tập, nhưng không ngờ rằng trước khi tu luyện còn phải làm bài tập nữa chứ.
Giờ khắc này, Khổng Dịch cảm nhận được ác ý đến từ cả thế giới.
Thế giới này quá kỳ thị học sinh tiểu học!
Học sinh tiểu học thì sao? Học sinh tiểu học ăn cơm nhà mày chắc?
Tại sao chơi game mà còn phải làm bài tập hả??
Khổng Dịch nổi giận bất bình, rít gào trong lòng một trận, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh bàn học, ngồi xuống, cầm bút lên.