← Quay lại trang sách

Chương 1384 Cuộc Chiến Bất Tận

⚝ ✽ ⚝

Nhận được tin tức này, Đồng Quải lập tức chuẩn bị sẵn sàng để đi lừa ăn lừa uống.

Hơn nữa sau khi biết có loại Thiên Nhưỡng phẩm chất cực cao này, nó đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, chuẩn bị tinh thần trở thành người nếm thử đầu tiên.

Bây giờ thấy Yến Mạch cũng nghèo khó chán nản như mình, nó không khỏi nảy sinh ý định lôi kéo hắn ta cùng đến chỗ Mộc Linh tộc kiếm một khoản tiền nhanh!

⚝ ✽ ⚝

Núi Túy Tuyền, Long Quốc.

Đã vào đêm khuya, một vầng trăng tròn treo cao cao trên trời, rải ánh trăng sáng tỏ xuống mặt đất xuyên qua cành lá xum xuê. Một cơn gió thổi qua, cành lá lắc lư xào xạc.

"Bịch!" Lúc này, một bóng đen rơi xuống từ trên gốc cây già trăm năm, tiếng động vật nặng rơi xuống đất lập tức vang lên, phá vỡ bầu không khí vốn tĩnh lặng trong núi, khiến mấy con chim ngói kinh hãi bay lên.

Một lát sau, bóng người kia chậm rãi đứng lên bên cạnh thân cây.

Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng trên trời, sau đó lại đưa mắt nhìn xung quanh, ngơ ngác lẩm bẩm: "Ta đang ở đâu? Ta… Ta là ai vậy?"

"Ợ!" Lúc nói chuyện, người đàn ông bỗng ợ hơi rượu, mùi rượu nồng nặc thở ra từ trong miệng hắn ta.

Nhờ vào ánh trăng, có thể thấy được khuôn mặt của người đàn ông này đỏ bừng, rõ ràng là uống say khướt, bây giờ hắn ta thậm chí không nhớ rõ mình là ai, đang ở nơi nào.

Đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lát, người đàn ông gãi đầu, phát hiện mình vẫn không nhớ ra bất cứ thông tin hữu ích nào.

Hắn ta thử sờ soạng trên người mình, phát hiện ngoài bộ quần áo mặc trên người cùng với hồ lô rượu đeo trên eo ra thì chẳng còn thứ gì khác.

Vì thế, hắn ta thò tay lấy bầu rượu đeo bên eo xuống, lắc thử, nhất thời tiếng chất lỏng lắc lư "lõm bõm" vang lên, cũng gợi lên khát vọng trong lòng hắn ta.

Kế tiếp hắn ta nhổ nút lọ ra, khẽ ngửi một hơi, lập tức không nhịn được rót mấy hơi vào miệng mình.

Rượu đậm đà chảy vào cổ họng, hắn ta chỉ cảm thấy dường như máu trong người đều bị đốt cháy, lan tràn khắp cơ thể. Ngay sau đó, hắn ta lại gục ngã xuống đất, cất tiếng ngáy như sấm, quên hết sự đời…

Đến buổi trưa hôm sau, tiếng chim hót vang lên xung quanh đánh thức người đàn ông đã ngủ say thật lâu. Hắn ta ngồi dậy mở mắt, xoa mái tóc bù xù, vẻ mặt vẫn tràn đầy mờ mịt, rõ ràng là còn chưa tỉnh táo lại.

Cũng giống như đêm qua, đầu tiên hắn ta thì thào tự hỏi "Ta là ai, ta đang ở đâu", sau đó lại bắt đầu quan sát bản thân, lực chú ý lại dừng trên bầu rượu.

Chẳng qua lần này bầu rượu đã hết sạch, người đàn ông không uống được giọt nào.

Cứ thế ngồi yên một lát, ánh mắt của hắn ta dần dần khôi phục một chút tỉnh táo, cũng dần dần nhớ ra mình là ai.

"Thì ra ta tên là Khúc Túy, tên rất hay, ha ha!" Khúc Túy còn chưa hết say, cười lẩm bẩm nói.

Lại ngồi yên trong chốc lát, ký ức dần dần ùa về. Cũng đúng vào lúc này, sắc mặt hắn ta bỗng thay đổi, sau đó quyết đoán nhổm dậy, cuống quýt trèo lên đường núi bên cạnh, chạy như điên lên đỉnh núi.

"Hỏng, hỏng rồi, rượu của ta!"

Tuy rằng Khúc Túy thoạt nhìn đã bốn năm mươi tuổi, nhưng lúc lên núi thì vẫn bước đi như bay, mỗi lần duỗi chân đều có thể vượt qua ba bốn bậc thang, nhanh chóng trèo lên đỉnh núi.

Chạy khoảng chừng nửa giờ, lúc gần đến đỉnh núi, Khúc Túy bỗng đổi hướng, chạy sang thác nước bên cạnh.

Hắn ta đi đến bên cạnh vách núi, dùng sức đạp mặt đất, thân hình lập tức bay vọt lên như chim én, lập tức xuyên qua thác nước chảy xiết, nhảy vào đằng sau thác nước.

Cảnh tượng tông trúng vách đá không xuất hiện. Trước mặt Khúc Túy là một hang động sau thác nước, bên trong đầy rêu xanh và dây leo, dưới chân thậm chí tràn ngập hoa cỏ rực rỡ, cảnh tượng đầy sức sống.

Sau khi tiến vào hang động, Khúc Túy cuống quýt chạy về phía trước, rẽ qua mấy ngã rẽ, đi đến một chỗ đất trống.

"Ahhhh! Rượu của ta!"

Thấy nồi sắt nung đỏ trên bãi đất trống, Khúc Túy cất tiếng kêu điên cuồng thảm thiết.

Ấp ủ hy vọng mỏng manh, Khúc Túy vội vàng đến gần nồi sắt, cúi đầu nhìn vào bên trong, dường như còn đang kỳ vọng còn lại một chút xíu rượu chưa bị bốc hơi.

Nhưng sự thật chính là trong nồi sắt nung đỏ không còn lại một giọt chất lỏng nào cả.

Giờ khắc này, Khúc Túy như bị sét đánh trúng.

Đối với Khúc Túy mà nói, chuyện này quả thực là đả kích chí mạng không thể thừa nhận được. Hắn ta phản xạ suy sụp ngồi xuống đất, cảm thấy cuộc đời không còn hy vọng nào nữa.

Nồi rượu này, hắn ta đã ủ khoảng ba năm trời, ba năm trời đấy nhé!

Trong ba năm qua, rượu đã được lên men nhiều lần, hòa trộn, chưng chất, rót nước suối trong núi, tinh luyện bằng lửa vân vân… Quá trình cực kỳ phức tạp. Có thể nói Khúc Túy đã dùng hết công sức ba năm trời để ủ nồi rượu này.

Vì thế trong lúc ủ rượu, Khúc Túy còn tìm các loại dược liệu hiếm hoi trong khắp cả ngọn núi Túy Tuyền để bỏ vào rượu, có thể nói là nhọc lòng.