Chương 1412 Tượng Binh Mã Sống Lại
Nghe vậy, Hải Vương không khỏi chần chờ.
Thực ra gã ta cũng biết rõ lần đàm phán này không thể nào chủ động được như lần trước.
Quan trọng hơn nữa là gã ta không muốn đắc tội bộ tộc người chơi. Được chia phần đã là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, Hải Vương gật đầu.
"Được. Chẳng qua vẫn phải nói rõ rốt cuộc nên chia phần như thế nào trước khi vào thăm dò thì tốt hơn!"
Nghe vậy, con cún giơ chân lên nói: "Hay là chia theo đầu người đi. Bên ông năm người, bên bọn tôi hai mươi mốt người, vậy thì chia thành hai mươi sáu phần đi!"
Nghe vậy, Hải Vương trừng con cún, nhưng không phản đối.
Thấy Hải Vương có vẻ cam chịu, con cún bỗng quay sang nhìn Mạc Tiểu Tân từ đầu tới cuối vẫn im lặng, hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Nghe con cún hỏi, Mạc Tiểu Tân cố rặn ra một nụ cười nhẹ: "Tôi thì sao cũng được."
Giờ khắc này, Mạc Tiểu Tân rất muốn đè con cún – kẻ mới đưa ra đề nghị - xuống đất ma sát một trận.
Cái gì gọi là chia theo đầu người hả?
Ông đây tốn bao nhiêu thời gian tra tư liệu, ủ rượu Cầu Hồn với Khúc Túy, sau này còn tự nghiên cứu trận pháp, sắp mệt gần chết. Đúng lúc thành công đang trong tầm tay thì bây giờ mày lại bảo ông là chia theo đầu người hả?!
Giờ khắc này, Mạc Tiểu Tân rất muốn cầm pháp trượng đập bể đầu con cún.
Nhưng anh ta hoàn toàn không dám cà khịa. Chỗ này không phải là diễn đàn, tính cách nhân vật trong game của anh ta chính là một người vừa khiêm tốn vừa hiền lành, tuyệt đối không thể bại lộ chân tướng được.
Tủi thân ghê! Chẳng lẽ đây chính là báo ứng vì đã cà khịa con cún trên diễn đàn ba năm sao?
Thấy vẻ mặt mỉm cười của Mạc Tiểu Tân, con cún kinh ngạc, cứ cảm thấy nụ cười này thật giả dối!
Dường như ý thức được gì đó, anh ta bỗng cảm thấy không ổn lắm, lập tức quay sang nhìn Cổ Ngữ nói: "Đại ca, cậu này đến đây trước, chứng tỏ rằng cơ duyên này vốn nên thuộc về cậu ta. Hay là dứt khoát chia thành 30 phần đi, cậu ta lấy 5 phần!"
Nghe vậy, Cổ Ngữ gật đầu: "Cứ làm theo cậu nói đi, ba mươi phần. Hải Vương thấy thế nào?"
"Ta thấy ít quá, không công bằng!" Hải Vương tức giận nói.
"Vậy thì nhịn đi!" Diệp Tuyết Nhi nhìn Hải Vương nói.
Hải Vương: "…"
⚝ ✽ ⚝
Sau đó, mọi người lại bàn bạc một lát.
Đám Cổ Ngữ, Lưu Sách rõ ràng là suy xét tới cảm thụ của Mạc Tiểu Tân, đều bày tỏ đáng lẽ anh ta nên lấy năm phần.
Trên thực tế, hiện tại Mạc Tiểu Tân chính là bảo bối trong mắt nhóm Cổ Ngữ.
Các công hội lớn ở đây đều từng đầu tư cho Mạc Tiểu Tân, cho nên theo quan điểm của họ, Mạc Tiểu Tân cũng coi như là người phe mình.
Tương lai "tiền hồi sinh" có thể đắt hàng hay không còn phải trông cậy vào anh ta nữa cơ.
Chỉ có Hải Vương cảm thấy mình chỉ lấy năm phần, rõ ràng là quá ít, phải tăng thêm!
Nhưng những người chơi hoàn toàn không bận tâm tới kháng nghị của Hải Vương, làm gã ta tức giận đến điên đầu.
Nói kiểu gì ông đây cũng là cường giả cảnh giới Quỷ Hoàng, các ngươi đánh thắng được ông đây không mà dám không nể mặt ta thế hả?
Nếu người ở đây không phải là bộ tộc người chơi mà là thành viên của thế lực khác thì Hải Vương sẽ không bao giờ nói nhiều lời mà trực tiếp xử lý hết, ông đây độc chiếm kho báu luôn.
Nhưng đối mặt với bộ tộc người chơi, gã ta tức giận thì tức giận, chứ sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện ra tay đối phó với họ.
Dù sao gã ta cũng không thể trêu vào bộ tộc người chơi!
Về phía Mạc Tiểu Tân, sau khi biết một mình mình có thể lấy năm phần thì cuối cùng tâm trạng cũng thoải mái hơn chút xíu.
Nếu thật sự chia theo đầu người thì anh ta nghĩ có lẽ mình sẽ tức giận tới mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Dù sao cũng là cố gắng hơn một tháng trời của anh ta cơ mà…
⚝ ✽ ⚝
Sau khi thương lượng xong xuôi, mọi người đứng dậy, bước về phía truyền tống trận.
Đến trước truyền tống trận, Cổ Ngữ đang muốn đi vào thì Hải Vương lại cảnh giác ngăn cản anh ta: "Đừng sốt ruột, kiểm tra xem thử để đề phòng truyền tống trận này có vấn đề hay không cái đã!"
"Sợ cái búa! Giày vò bốn ngày mệt gần chết rồi, cho dù có vấn đề thì bọn tôi cũng phải vào!" Lưu Sách liếc xéo Hải Vương, sau đó hùng hổ bước vào truyền tống trận.
Kế tiếp, nhóm Cổ Ngữ cũng lần lượt bước vào trong đó.
Hải Vương: "…"
Bàn về chuyện không cần mạng sống thì bộ tộc người chơi luôn phóng khoáng như thế, không học được không học được…
Hải Vương không nhịn được cảm khái. Nhưng gã ta sẽ không bung lụa như họ mà quyết đoán dẫn theo bốn thuộc hạ bắt đầu kiểm tra truyền tống trận kỹ càng, xem thử có nguy hiểm nào che giấu bên trong hay không.
Sau khi ép buộc một trận, Hải Vương mới cảnh giác bước chân vào trong.
Vừa tiến vào đường hầm truyền tống, Hải Vương chỉ cảm nhận được sức hút mãnh liệt truyền đến từ đằng trước.
Gã ta lập tức vận chuyển lực lượng tử vong trong cơ thể hình thành một lớp bảo vệ bên ngoài, đề phòng nguy hiểm có khả năng xuất hiện.