Chương 1453 Hủy Diệt Trận Pháp
Nhìn dáng vẻ trẻ con nhưng lại cực kỳ gợi đòn của Băng Phong, giờ khắc này Lục Vô thật sự muốn đánh chết đứa con cháu bất hiếu này, ngay cả "Dấu ấn pháp tắc Phong Thiên" của tổ tiên mà cũng không biết.
Đúng lúc Lục Vô đang chuẩn bị dạy cho hai người này một bài học thì một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng Băng Phong và Liệt Sơn.
Người nọ lập tức đè đầu Băng Phong xuống, ghì hắn ta xuống mặt đất.
"Đây là tổ tiên của mày đấy, đồ ngu si!"
⚝ ✽ ⚝
Người xuất hiện sau lưng Băng Phong và Liệt Sơn lúc này không phải là ai khác mà chính là lão đại Bắc Minh của họ.
Bắc Minh giơ tay, đè đầu Băng Phong xuống đất thật mạnh trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Vô.
Còn Băng Phong thì tội nghiệp níu tay ông ta, trông rất là đáng thương, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ kiêu căng hống hách vừa nãy.
"Lão đại, sao ngài lại đến đây? Mau trốn đi, tên này rất có khả năng là gián điệp do thiên giới cài vào nơi này!" Liệt Sơn ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, Bắc Minh thả lỏng cánh tay đè đầu Băng Phong ra, trừng Liệt Sơn nói: "Gián điệp cái đầu ngươi! Ngươi mở to mắt ra mà xem trong tay hắn là cái gì!"
Nghe vậy, Liệt Sơn lại đưa mắt nhìn Phong Thiên Ấn trong tay Lục Vô, vẻ mặt trở nên hoang mang: "Lão đại, ta đã từng thấy thứ này bao giờ đâu mà, ta không biết nó là gì hết!"
"Đúng thế lão đại, đó là thứ gì vậy? Trông hơi giống thần ấn của Thần tộc Bắc Kỳ chúng ta, nhưng trông vẫn khác biệt rất lớn. Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?" Băng Phong đứng dậy, tội nghiệp nhìn Bắc Minh nói.
"Liệt Sơn không biết, thế mà tổ bố nhà ngươi cũng không biết hả?!" Bắc Minh tức giận đập cái chát lên gáy Băng Phong khiến hắn ta lảo đảo.
Dường như còn chưa hết giận, Bắc Minh lại vung tay lên bắt đầu tét mông Băng Phong.
Trông cực giống phụ huynh đang đánh thằng con tăng động, khiến Lục Vô cực kỳ hả dạ.
Ai bảo mày trâu bò cho cố vào, ai bảo mày không phối hợp với tao, ai bảo mày vênh váo làm chi!
Lúc này, trong lòng Băng Phong cũng cực kỳ oan ức.
Tại sao Liệt Sơn không biết thì không sao, còn mình không biết thì lại bị đánh? Làm lão đại sao có thể bất công như thế được chứ! Tức quá đi à!
Nếu không phải không đánh lại ông thì… Ta nhất định sẽ đánh ông bằng thủ đoạn tàn nhẫn gấp trăm lần thế này, khiến ông phải quỳ xuống đất van nài xin tha…
Đánh xong, dường như Bắc Minh cảm thấy như thế là đủ rồi, bèn ngẩng đầu lên nhìn Lục Vô nói: "Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Lục Vô bèn thu hồi Phong Thiên Ấn trên tay, nói: "Ừ!"
Bốn người tức khắc hóa thành ảo ảnh biến mất tại chỗ, chỉ để lại những người chơi server Địa Ngục run lẩy bẩy, còn đang trong tình trạng ngu người.
Mặc dù không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ nghĩ có lẽ doanh địa đã được bảo vệ rồi…
⚝ ✽ ⚝
Đi theo Bắc Minh vượt qua núi non sông ngòi, bốn người đến trước một ngọn núi lửa.
Lúc này, Bắc Minh thả mình nhảy vào miệng núi lửa, Băng Phong và Liệt Sơn tức khắc đuổi kịp ông ta.
Thấy vậy, Lục Vô cũng nhảy vào trong núi lửa.
Trên đường rơi xuống, khung cảnh xung quanh dần dần thay đổi, mặc dù dung nham chảy quanh, song lại không hề có hơi nóng truyền đến.
Đến khi chạm đất, Lục Vô mới phát hiện mọi thứ chỉ là ảo giác, ngọn núi lửa này đã sớm bị lớp băng bao phủ, bên dưới là thế giới băng tuyết, bên trong có một thôn xóm.
Dưới sự dẫn dắt của Bắc Minh, Lục Vô bước vào trong thôn, kinh ngạc phát hiện tộc nhân của Băng Tuyết tộc, Liệt Thổ tộc đã từng di cư theo Bắc Minh bây giờ đều dừng chân ở nơi này.
"Các ngươi vẫn ẩn náu ở đây hả?" Lục Vô không kìm nổi tò mò nhìn Bắc Minh đi đằng trước, dò hỏi.
"Không phải. Để bảo đảm an toàn, bọn ta sẽ đổi chỗ ở theo định kỳ. Gần đây chúng ta mới đến nơi này!" Bắc Minh quay lại nói với Lục Vô.
"Vất vả cho ngươi rồi."
"Bản thân ta tự lựa chọn, ngài đừng áy náy. Dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng ta đều sẽ bước lên con đường này, ít nhất ta cho rằng đây là con đường mạnh nhất!" Bắc Minh lắc đầu cười nói.
"Lão đại, tên đó là ai vậy? Trước kia cũng lăn lộn ở Bắc Kỳ hả? Sao ta lại không biết?" Băng Phong tò mò hỏi.
Nghe vậy, Bắc Minh ngẩng đầu giơ tay đập Băng Phong rơi xuống đất: "Cái gì gọi là lăn lộn ở Bắc Kỳ hả? Nói chuyện đàng hoàng xem nào!"
Băng Phong tội nghiệp gật đầu, trong lòng lại không ngừng nguyền rủa lão già Bắc Minh chết tiệt…
Tiếp tục đi thêm một đoạn đường, Lục Vô và Bắc Minh đến khu vực trong cùng của thôn, trước vách đá khắc đầy phù văn.
Lục Vô thông qua phân tích bằng thần khí, phát hiện tác dụng của trận pháp phù văn này là để ngăn chặn sự điều tra và cảm ứng từ bên ngoài.
Thấy cảnh này, Lục Vô không khỏi im lặng.
Lúc này Bắc Minh dừng lại, quay đầu nhìn Lục Vô nói: "Có thể nói cho ta biết lần này ngài đến đây để làm gì không?"