Chương 1491 Lực Lượng Ma Quỷ
Nhào dzô!" Lưu Sách bỗng biến mất tại chỗ, sau đó lại xuất hiện trước mặt Yên Bạt, nắm đấm tay phải bỗng lao về phía mặt của Yên Bạt như một viên đạn pháo với tốc độ nhanh gấp ba lần lúc trước.
Yên Bạt hiển nhiên không ngờ thực lực của Lưu Sách lại đột nhiên tăng vọt, vội vã giơ quyền lên ngăn cản.
"Ầm!"
Hai cú đấm chạm vào nhanh, dòng khí cuồng bạo xung quanh Lưu Sách thổi về phía mặt của Yên Bạt với xu thế áp đảo khiến hắn ta cảm thấy đau đớn.
Sau cú đấm này, Yên Bạt bị trượt lùi về sau hai mươi mấy mét thì mới lảo đảo dừng bước.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Yên Bạt, Lưu Sách không khỏi phấn khởi: "Thế nào hả?"
"Còn chưa đủ!"
"Thi Thần Biến!"
Vừa dứt lời, Yên Bạt khẽ gầm lên, thân thể trầm xuống, cơ bắp trên người tức thì phồng lên, chỉ thoáng chốc đã biến thành một người khổng lồ cao khoảng bốn mét.
Đồng thời nhanh chóng chạy đến chỗ Lưu Sách.
Hai nắm đấm lại va chạm vào nhau, khí áp cuồng bạo phóng xạ ra khu vực xung quanh hai người, lần này Lưu Sách không chiếm ưu thế áp đảo.
Dưới sự phản xạ có điều kiện, thân thể Lưu Sách lún xuống, nắm đấm tay trái nhanh chóng tung ra tấn công dưới nách của Yên Bạt.
"Bịch!" Cú đấm này nhất thời làm cho nắm tay phải của Yên Bạt bị giảm lực, ngay sau đó bị Lưu Sách xoay người đá ngang bay ra mấy chục mét.
"Nếu chỉ có thế thì ngươi không phải là đối thủ của ta đâu!" Lưu Sách siết chặt tay phải, nói với vẻ mong chờ.
Nghe vậy, sắc mặt Yên Bạt trở nên cực kỳ âm trầm. Hắn ta quay đầu nhìn Mị Bạt trong không trung, ánh mắt lộ ra một tia khát vọng. Dường như vừa hạ một quyết định nào đó, khát vọng trong mắt Yên Bạt biến thành khao khát chiến thắng vô tận.
"Tương lai của ta là trở thành Thi Hoàng mới, sẽ không bao giờ gục ngã ở đây! Gào!"
"Thi Thần Biến – Ma!"
Tiếng gầm vang lên, làn da của Yên Bạt dần dần biến thành màu đỏ ngầu giống hệt như màu da của Hạn Bạt, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt mọc dài ra ở hai bên khóe miệng.
Vẻ mặt của hắn ta càng ngày càng vặn vẹo, lý trí hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sát ý điên cuồng.
"Gào!" Yên Bạt rống lên, lập tức xông đến chỗ Lưu Sách.
Thấy vậy, Lưu Sách đang định nghiêng người né tránh, song cú đấm của Yên Bạt bỗng dưng lại biến dạng, hóa thành một con rắn quấn lấy eo gã.
Một sức kéo mạnh mẽ ập đến, Lưu Sách lập tức bị kéo đến trước mặt Yên Bạt, răng nanh đỏ tươi cắn lên cổ gã.
Lưu Sách thoáng cả kinh, quyết đoán giơ tay phải lên ngăn cản.
Thấy Yên Bạt cắn trúng tay phải, Lưu Sách không khỏi mỉm cười, siết chặt nắm đấm, cơ bắp trên cánh tay phải căng cứng.
Hai chiếc răng nanh của Yên Bạt nhất thời bị vỡ ra, Lưu Sách lập tức lên gối phải đá trúng cằm của Yên Bạt khiến hắn ta văng lên cao.
Mượn sức kéo từ con rắn quấn bên eo mình, Lưu Sách siết chặt nắm đấm tay phải, mượn lực nhảy vọt lên đấm một phát vào cằm của Yên Bạt.
"Rắc!" Tiếng răng nanh vỡ vụn vang lên, cú đấm dồn hết sức lực này khiến miệng Yên Bạt chảy máu tươi.
Song thế công của Lưu Sách vẫn chưa kết thúc, gã xoay người trong không trung, mượn lực đá ngang trúng bụng Yên Bạt làm cho hắn ta ngã xuống đất.
Yên Bạt thả lỏng con rắn quấn bên eo Lưu Sách theo phản xạ, nhưng Lưu Sách lại chủ động kéo lấy con rắn, mượn sức lao đến chỗ Yên Bạt.
"Hổ Dữ!" Lưu Sách hét lên, một con hổ màu xanh lam dữ tợn xuất hiện bên ngoài cơ thể. Khi nắm tay phải của gã đấm xuống dưới, con hổ dữ cũng rít gào vung chân xông đến chỗ Yên Bạt.
"Ầm!" Khói bụi cuồn cuộn khắp nơi, Yên Bạt trong trạng thái Thi Thần Biến bị đánh về nguyên hình, thương tích đầy mình, trong mắt tràn ngập khó tin.
Còn Lưu Sách hạ cánh vững vàng thì lại lộ ra nụ cười.
Lưu Sách được người chơi của cả năm server gọi là "Thần Cách Đấu" không phải vì danh vọng và địa vị trong trận doanh người chơi, mà là vì khả năng chiến đấu chân thật của gã.
Lần này, Lưu Sách lại dạy cho đám người chơi chiến sĩ xung quanh một bài học thực chiến hiệu quả nhất.
"Kết thúc rồi!"
Trong ánh mắt không cam lòng của Yên Bạt, Lưu Sách đi đến chỗ hắn ta, giơ nắm tay phải lên.
Lúc này, mấy bóng người xuất hiện bên cạnh Lưu Sách.
Lưu Sách cau mày, lập tức nhảy lùi về sau.
Những kẻ xuất hiện bên cạnh Lưu Sách là ba Thi Vương của Thi tộc. Ba người này rõ ràng là không ngờ rằng chiêu thức này lại thất bại, nhưng họ không hề dừng lại mà lập tức tấn công Lưu Sách thêm lần nữa.
Lần này đối mặt với ba người, Lưu Sách cảm nhận được áp lực rất lớn.
Đúng lúc này, một bóng người giáng xuống từ trên trời, một cây pháp trượng màu xanh lá rơi xuống cắm trên mặt đất.
"Bách Quỷ Dạ Hành!"
Xung quanh thoáng chốc bị màn đêm bao phủ, vô số quỷ quái u hồn dữ tợn đáng sợ nhào tới từ bốn phương tám hướng.
Khu vực đêm tối nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, chỉ phút chốc đã bao phủ trong phạm vi năm trăm mét.