← Quay lại trang sách

Chương 1591 Quyết Chiến Giữa Hai Kiếm Khách

Ngạo Kiếm suy nghĩ một chút rồi lùi về sau một bước, bày ra tư thế "xin mời".

Thấy hành động của Ngạo Kiếm, sắc mặt Toại Dạ tái mét.

Sau khi nghe lời nói của Ngạo Kiếm, giờ đây trong lòng hắn ta đã sớm không còn kiên quyết như lúc trước, cho nên đương nhiên là không muốn tiến lên rồi bị áp chế lần nữa.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.

Một lát sau, Toại Dạ bỗng hỏi nghi hoặc trong lòng: "Tại sao ngươi vẫn còn sống?"

Toại Dạ có thể khẳng định lúc trước Ngạo Kiếm đã bị mình giết chết rồi, bằng không trừng phạt lực lượng pháp tắc kiếm đạo cũng sẽ không xuất hiện.

Mặc dù kiếm ý bất diệt làm hắn ta rất rung động, nhưng còn có thể miễn cưỡng tiếp thụ. Nhưng người đã chết lại có thể bình yên vô sự sống lại, điều này vô cùng quái dị, khiến hắn ta không thể nghĩ ra lý do là gì.

"Muốn học à? Ta dạy cho ngươi nhé!" Ngạo Kiếm mỉm cười nói.

"Ngươi…" Toại Dạ tức giận giơ kiếm lên, nhưng ngay sau đó lại thả xuống, tiếp tục nhẫn nhịn.

Nhớ lại lúc trước hắn ta còn từng nói với Ngạo Kiếm rằng muốn nhận gã làm kiếm đồ, cho nên lời nói vừa rồi của Ngạo Kiếm thật sự làm Toại Dạ cảm thấy vô cùng châm biếm.

"Thực ra ngươi không cho ta thử thì ta cũng phải thử một lần. Pháp tắc kiếm ý, ta rất mong chờ đấy!" Ngạo Kiếm trêu ghẹo nhìn Toại Dạ, sau đó bước đến chỗ Hải Thần kiếm ấn.

Thấy cảnh này, Toại Dạ bỗng giơ cự kiếm lên chỉ thẳng vào Ngạo Kiếm.

Đây là truyền thừa của hắn ta, tất cả những kẻ muốn cạnh tranh đều phải chết!

Nhưng dù trong lòng Toại Dạ hung ác đến mấy, hắn ta vẫn không thể chém ra một kiếm này.

Bởi vì nếu chém ra, cái giá phải trả quá khổng lồ. Không biết phải tốn bao nhiêu thời gian thì mới có thể tìm lại được những đạo kiếm ý quý giá ấy.

Toại Dạ chần chờ một lát, cuối cùng đành phải hung tợn trừng Ngạo Kiếm, đặt cự kiếm về lại sau lưng, sau đó lạnh lùng đứng đó nhìn.

Hắn ta không tin Ngạo Kiếm có thể nhận được Hải Thần kiếm ấn.

Dù cho kiếm tâm của gã này có thể dung nạp tất cả thuộc tính kiếm ý thì cũng không bao giờ có khả năng đó.

Bởi vì hắn ta chắc chắn rằng Ngạo Kiếm không tài nào gánh vác nổi kiếm ý pháp tắc hùng vĩ nhường này!

Chung quy kiếm tâm có thể dung hợp kiếm ý được hay không là một chuyện, mà có chứa đựng nổi hay không lại là chuyện khác!

Toại Dạ không ngừng tự an ủi mình, đồng thời dùng ánh mắt nguyền rủa Ngạo Kiếm không chiếm được, không chiếm được!

Ngạo Kiếm đương nhiên không quan tâm tới ánh mắt sau lưng, chỉ bình tĩnh bước đến trước Hải Thần kiếm ý, sau đó phát động khiêu chiến kiếm ý.

Khác với Toại Dạ, Hải Thần kiếm ý không hề nhiều lời với hắn ta mà trực tiếp tấn công ngay tức thì.

Giờ khắc này, Ngạo Kiếm cảm thấy thế giới trước mắt đều thay đổi.

Mọi thứ trước mắt hắn ta đều điên cuồng chao đảo. Khi khung cảnh trở nên rõ ràng, Ngạo Kiếm phát hiện mình đã biến thành một đứa bé gầy trơ xương.

Ngạo Kiếm lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện xung quanh lại là cát vàng mênh mông vô tận, cát bụi bay đầy trời che mờ ánh mắt.

Lúc này, Ngạo Kiếm bỗng cảm thấy vô cùng khát nước. Hắn ta phản xạ liếm đôi môi nứt nẻ, chỉ cảm thấy cổ họng sắp khát khô rồi.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, muốn tập trung tinh thần thoát ly khỏi ảo cảnh này.

Nhưng dù hắn ta cố gắng đến mấy thì mọi thứ xung quanh vẫn không hề thay đổi.

"Khát quá…" Giờ phút này, Ngạo Kiếm cảm thấy mình cách cái chết rất gần, ngay sau đó là khát vọng sinh tồn bừng cháy mãnh liệt trong lòng.

Hắn ta bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh để tìm kiếm nguồn nước.

Nhưng xung quanh toàn là cát vàng, nào có nguồn nước gì đâu.

Dưới ánh nắng gay gắt nướng cháy người, cuối cùng Ngạo Kiếm không thể chịu được nữa, bỗng ngã gục xuống đất.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mắt hắn ta.

Đây là một lão già cũng gầy trơ xương như hắn ta, chẳng qua trên gương mặt tiều tụy của lão lại biểu lộ khát vọng sinh tồn mãnh liệt.

Lão già này không nói một lời, vươn tay ra ôm lấy hắn ta, sau đó bắt đầu bước từng bước một về phía trước.

Chặng đường gập ghềnh kéo dài không biết bao lâu, cuối cùng Ngạo Kiếm bị đặt xuống.

Giờ đây Ngạo Kiếm chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ, trước mắt một màu trắng xóa, nhận thức về thế giới bên ngoài cũng không còn rõ ràng như trước.

Đúng lúc này, một dòng nước mát lạnh bỗng được rót vào miệng hắn ta.

Ngạo Kiếm lập tức ra sức hấp thụ dòng nước mát lạnh này, cứ như thể đang hấp thụ nguồn sinh lực.

Một lát sau, Ngạo Kiếm mới bình tĩnh lại, rốt cuộc lại nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Hắn ta phát hiện bây giờ mình đang ở trong một hang động núi đá, còn lão già kia đang cầm một loại thực vật như dây leo, dùng sức vặn thân dây. Dòng nước mát lạnh hắn ta vừa uống cũng chính là chất lỏng của loại thực vật này.

Thấy Ngạo Kiếm tỉnh lại, lão già nhếch miệng nở nụ cười xấu xí, sau đó đưa mắt nhìn dây thực vật, biểu lộ niềm khao khát mãnh liệt, cuối cùng ném nó vào trong miệng dần dần nhấm nuốt.