Chương 1592 Hồi Kết Của Kiếm Tôn
Ngạo Kiếm không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, rất muốn biết rõ ràng mình đang giao chiến bằng kiếm ý, sao bỗng dưng lại rơi vào thế giới ảo cảnh chân thật như thế này.
Lúc này, lão già nhả bã thực vật ra, đứng dậy bế Ngạo Kiếm lên rồi rời khỏi hang núi đá, nghênh đón bão cát tiếp tục bước đi.
Suốt quãng đường, Ngạo Kiếm đều không nói một lời, hắn ta không biết rốt cuộc mình đã thiếu nước bao lâu nữa.
Chỉ cần nói chuyện, cổ họng sẽ vừa đau vừa ngứa, chỉ có thể phát ra những tiếng ồm ồm.
Suốt quãng đường đi, ngày đêm luân phiên năm lần, môi trường xung quanh hết sức khốc liệt.
Mức chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cực kỳ lớn, như phải gánh chịu hai tầng băng và lửa. Lão già này vẫn chăm sóc hắn ta, mang theo hắn ta cố gắng đi về phía trước.
Trong quá trình này, lão già cũng gục ngã mấy lần, thế nhưng lão vẫn giãy giụa đứng dậy, cõng hắn ta tập tễnh đi về phía trước.
Ngạo Kiếm không tài nào tưởng tượng được trong thân thể gầy gò này lại chứa đựng sức mạnh lớn cỡ nào, rốt cuộc thứ gì đã chống đỡ lão tiếp tục bước đi?
Hơn nữa, Ngạo Kiếm cũng phát hiện hình như thân thể của mình khác hẳn với thân thể của con người, sẽ tiến hành điều chỉnh theo hoàn cảnh. Nếu là thân thể con người thì hắn ta nghĩ rằng mình đã sớm chết rồi.
Ngày thứ mười tám, vượt qua đêm tối lạnh giá, trời vừa tảng sáng, nhiệt độ thời tiết trở nên ấm hơn, lão già lại ôm Ngạo Kiếm tiếp tục cuộc hành trình thoạt nhìn không thấy điểm cuối này.
Thế nhưng hôm nay, mới đi đến nửa ngày, lão già lại gục ngã.
Ngạo Kiếm im lặng nhìn chằm chằm lão già, chờ lão lại ngoan cường nhổm người dậy.
Thế nhưng lần này, lão già không thể đứng dậy thêm lần nào nữa, mà chỉ có thể ngẩng đầu nói bằng chất giọng khàn khàn chói tai:
"A Mộc… đằng trước… Biển… Biển kìa!"
Giờ khắc này, trong ánh mắt u ám của lão già tỏa ra sự khát khao và mong đợi khó có thể miêu tả thành lời.
"Biển ư?" Trái tim Ngạo Kiếm run lên.
Hắn ta đã biết mục đích của lão già này là gì. Lão đang tìm kiếm biển cả ư?
Lão già chậm rãi vươn hai tay, run rẩy chộp về phía trước: "Biển… A Mộc… Biển…!"
Ngạo Kiếm không đành lòng, toàn thân run rẩy muốn đứng dậy đỡ lão già lên tiếp tục hành trình.
Lúc này, cánh tay lão già buông thõng xuống, chẳng qua ánh mắt vẫn còn giữ lại khát vọng vô tận đối với "biển" trước khi chết.
Thấy lão già cho dù chết cũng vẫn tràn ngập hy vọng, Ngạo Kiếm im lặng, có cảm giác khó miêu tả thành lời.
Lúc này, khung cảnh trước mắt Ngạo Kiếm bỗng nhanh chóng thay đổi. Chỉ thoáng chốc sau, hắn ta phát hiện mình biến thành một thiếu niên 13 – 14 tuổi, mà thân thể cũng không còn gầy gò như trước, mặc dù vẫn trông rất nhỏ bé ốm yếu.
Mọi thứ vừa rồi cứ như thể chỉ là một giấc mơ.
Nghĩ đến đây, Ngạo Kiếm lập tức nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện lúc này mình đang đứng trên một tòa hải đảo, nơi xa có bờ cát vàng óng, mặt biển xanh biếc, tiếng sóng biển vỗ vào đá rào rạt, mọi thứ đều trông thật tốt đẹp.
Thế nhưng, không chờ Ngạo Kiếm kịp phản ứng lại thì một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta, quất một nhát roi lên lưng hắn ta.
"Lại lười nhác rồi! Mau chóng làm việc đi!"
Ngạo Kiếm chỉ cảm thấy phần lưng bị đánh đau rát. Hắn ta muốn ra tay đánh trả, nhưng còn chưa hoàn toàn đứng dậy thì đã bị đạp ngã xuống đất.
Sau đó là những nhát roi quất lia lịa làm Ngạo Kiếm da tróc thịt bong, máu me đầm đìa, ra tay rất nặng.
Cuối cùng Ngạo Kiếm đau đến mức ngất xỉu.
Không biết đã qua bao lâu, lúc tỉnh lại, Ngạo Kiếm phát hiện mình đang ở trong một hang động tối om, xung quanh liên tục vang lên tiếng kim loại va chạm vào đá "leng keng".
Hắn ta lập tức vùng vẫy đứng dậy, bắt đầu quan sát xung quanh, nhất thời phát hiện có rất nhiều bóng dáng mặc quần áo lam lũ đang dùng những công cụ như cuốc chim cuốc vào một loại đá tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt trên vách đá.
Mỗi khi cuốc được một viên đá, họ sẽ thuần thục ném nó vào thùng gỗ sau lưng.
Lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh Ngạo Kiếm, sau đó Ngạo Kiếm lại cảm thấy phần ngực đau đớn, lại bị ăn một roi.
"Bắt đầu làm việc đi!"
Giọng nói quen thuộc, chính là kẻ đã quất hắn ta đến mức ngất xỉu.
Ngạo Kiếm đương nhiên không muốn khuất phục. Hắn ta hung tợn trừng kẻ đó một phát, đúng như hắn ta nghĩ, lại một roi quất tới, thế là hắn ta lại ngất xỉu thêm lần nữa.
Lúc tỉnh lại, Ngạo Kiếm phát hiện mình vẫn đứng trong quặng mỏ u ám, còn kẻ giám sát cầm roi kia thì vẫn chưa rời đi.
Sức sống ngoan cường lại khiến hắn ta gắng gượng chịu đựng sống sót tiếp.
Loại cảm giác này không phải đến từ nội tâm, mà là đến từ thân thể hắn ta.
Cũng giống như trong ảo cảnh trước, hắn ta hấp thụ dòng nước mát lạnh từ chất lỏng của loại thực vật trong hang đá, thân thể tràn ngập khát vọng.
Cho nên khi gã giám sát cầm roi kia đưa mắt nhìn về phía mình, Ngạo Kiếm không hề do dự nhặt cuốc chim trên mặt đất lên, đi đến chỗ đám đông đang bận bịu làm việc.