← Quay lại trang sách

Chương 1593 Giấc Mơ Của Ngạo Kiếm

Lần này kéo dài khoảng mấy tháng, trong quá trình này Ngạo Kiếm cũng nghĩ tới chuyện logout.

Nhưng thông báo hiện lên lại là:

[Trò chơi nhắc nhở: Bạn đang trong trạng thái giao phong kiếm ý, không thể thoát ly. Nếu cưỡng chế thoát ly thì sẽ dẫn đến kết quả giao phong kiếm ý thất bại, đồng thời bị trừng phạt vì cưỡng chế thoát ly (Mất một lượng lớn EXP và hồn tệ). Bạn có muốn cưỡng chế thoát ly không?]

Ngạo Kiếm vô cùng muốn tìm hiểu pháp tắc kiếm ý, không còn cách nào khác, hắn ta đành phải tiếp tục làm cu ly, đồng thời âm thầm suy đoán rốt cuộc ảo ảnh này có liên quan gì tới pháp tắc kiếm ý.

Một ngày nọ, Ngạo Kiếm bỗng nảy sinh một suy đoán, chẳng lẽ mình đang trải qua quá khứ của Hoàng Tuyền Kiếm Tôn?

⚝ ✽ ⚝

Ngạo Kiếm đã sống trong ảo cảnh gần hai tháng.

Trong khoảng thời gian này, Ngạo Kiếm vẫn chưa từng rời khỏi tòa hải đảo này. Không phải hắn ta không muốn ra ngoài, mà là căn bản không thể ra được.

Chỉ có thể làm việc cật lực trong quặng mỏ tối tăm không thấy ánh nắng mặt trời từ ngày này qua ngày khác.

Cuộc sống như vậy làm Ngạo Kiếm cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng khát vọng đối với "Pháp tắc kiếm ý" làm hắn ta không muốn cứ thế bỏ cuộc.

Trong hai tháng qua, Ngạo Kiếm cũng thử suy nghĩ nguyên nhân mà ảo cảnh này tồn tại.

Trong đầu hắn ta nảy sinh rất nhiều suy đoán.

Suy đoán mà Ngạo Kiếm cảm thấy có khả năng nhất chính là những gì hắn ta đang trải qua chính là quá khứ trước kia của Hoàng Tuyền Kiếm Tôn.

Hắn ta còn nhớ rõ, lúc ở trong sa mạc, lão già giơ ngón tay run lẩy bẩy chỉ về nơi xa hô lên một câu: "Biển… A Mộc… Biển…"

Ngạo Kiếm phân tính tình huống này là: Lão già vốn định dẫn hắn ta đi tìm biển cả.

Nhưng cuối cùng thể lực của lão già hao hết, không thể chống chọi được nữa. Mặc dù cuối cùng trong ánh mắt tràn ngập khát vọng với biển cả, nhưng rồi đều bị chôn vùi trong cát vàng mênh mông.

Liên tưởng tới dáng vẻ 13 – 14 tuổi của mình lúc này, rõ ràng trưởng thành hơn nhiều so với trước kia.

Có nghĩa là sau khi lão già qua đời, thiếu niên lại một mình tiếp tục cuộc hành trình, dựa vào ý chí ngoan cường và thân thể có khả năng thích nghi cực mạnh, cuối cùng cũng đến bên bờ biển.

Sau đó không biết vì lý do gì mà hắn ta lại bị bắt lên tòa hải đảo này, trở thành một tên lao dịch…

Ngạo Kiếm không biết suy đoán của mình có chính xác hay không. Nhưng nếu suy đoán này chính xác thì hành trình ảo cảnh này chắc chắn sẽ không hề bình phàm chút nào.

Ấp ủ suy nghĩ như vậy, trong lòng Ngạo Kiếm tràn ngập mong chờ, mỗi ngày vừa làm việc vừa suy đoán ngẫm nghĩ.

Trong khoảng thời gian này, Ngạo Kiếm còn phát hiện một sự việc vô cùng quái dị, đó chính là hắn đã quên hết bất cứ phương pháp tu luyện kiếm ý nào khác.

Hắn ta vốn định dựa vào tri thức kiếm đạo trong đầu mình, cộng thêm linh khí dày đặc xung quanh rồi bắt đầu tu luyện lại từ đầu để có khả năng tự bảo vệ mình.

Nhưng tất cả tri thức kiếm đạo trong đầu hắn ta đều biến mất hết sạch, cứ như thể ký ức này đều bị ai đó cố ý chặn mất.

Mọi thứ đều khiến Ngạo Kiếm vô cùng khó hiểu, đành phải chờ đợi chuyện có khả năng xảy ra trong giai đoạn kế tiếp.

Lại là một tháng trôi qua.

Đào quặng mỗi ngày không thể nghi ngờ là vô cùng nhàm chán. Mặc dù hằng ngày không cần lo ăn lo uống, bởi vì mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều thức ăn được đưa tới để bảo đảm năng suất của họ, song sống trong môi trường này lâu ngày sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần con người.

Đám lao dịch xung quanh hắn ta đều có đôi mắt đờ đẫn, dường như đã sớm từ bỏ việc chống cự, hoàn toàn trở thành công cụ hình người.

Ngạo Kiếm có thể chịu đựng cũng là vì trong lòng có mong chờ, hơn nữa biết rõ mọi thứ đều là giả dối.

Hôm nay, mặt trời dâng lên.

Cũng như mọi ngày, Ngạo Kiếm và đám lao dịch bị lùa vào quặng mỏ, tiếp tục làm việc cật lực ở bên trong.

Làm đến nửa chừng, còn chưa tới giờ cơm thì mặt đất bỗng rung chuyển, đá vụn nhất thời rơi lả tả trong quặng mỏ.

Biến cố ập đến bất thình lình làm Ngạo Kiếm giật mình. Đám lính tuần tra ở cách đó không xa cũng rất kinh ngạc, sau đó hùng hổ nói với đám Ngạo Kiếm một câu "Tiếp tục làm việc đi, không được lén lút lười biếng đâu đấy" rồi nhanh chóng chạy ra ngoài quặng mỏ.

Mặc dù rất khó hiểu, song Ngạo Kiếm cũng không cứng đầu chạy theo chúng ra ngoài xem thử chuyện gì đã xảy ra.

Chung quy nơi này được canh gác chặt chẽ, xung quanh là biển cả mênh mông, chỉ trông cậy vào thực lực còn chưa đạt tới cảnh giới quỷ binh của bản thân thì dù bỏ chạy cũng chỉ còn đường chết mà thôi.

Không lâu sau, tiếng hò hét, tiếng phát nổ truyền đến từ bên ngoài, hình như đang tiến hành một trận chiến đấu kịch liệt.

Nghe thấy tiếng động này, Ngạo Kiếm mưu toan trao đổi với đám lao dịch xung quanh mình. Thế nhưng đối mặt với Ngạo Kiếm bắt chuyện, đám lao dịch này vẫn đờ đẫn như những con rối, hoàn toàn không thèm để ý tới hắn ta.