Ngày Mười chín tháng Một
“Chẳng có chuyện gì cả ư?” Từ trong căn phòng vọng ra tiếng nói tràn đầy vẻ bối rối của ông Nozaki Kazuo.
Nét mặt của cô Minami cứ như đã rơi mất sinh lực ở đâu đó, “Vâng.”
“Không, nhưng mà… con gái tôi Haruka, hôm qua nó về nhà mà trên người toàn bùn đất đấy?”, ông Kazuo giải thích với cô Minami thêm lần nữa.
“Vấn đề là tại sao con gái anh lại bị bắt nạt như vậy chứ?” Cô Minami hỏi lại.
“Tôi hiểu, từ lập trường của giáo viên, cô muốn bảo vệ học sinh của mình, nhưng Haruka cũng là học sinh của cô mà?”
“Hả?”
“Hả? Là cô đó…”
“Ông Nozaki, chỉ còn hai tháng nữa thôi là ngôi trường này sẽ đóng cửa.”
“Vậy thì sao chứ?”
“Chỉ còn vỏn vẹn hai tháng nữa thôi đấy? Ông không thấy là chúng ta không nên làm lớn chuyện và đón một lễ tốt nghiệp trong yên ổn hay sao?”
Ông Kazuo cứng họng sau khi nghe những lời cô Minami nói, cảm thấy quá sốc vì không hiểu tại sao trên đời lại có một giáo viên như thế này. Biểu cảm của cô ta thật giống với bức tường trong chính căn phòng đó, chỉ là một khoảng trống rỗng và không có bất kỳ thứ gì trên đó cả, dù có nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy, ông cũng không thể tìm được một cái chớp mắt nào mang theo sự đồng cảm. Nghĩ rằng dù có nói thêm nữa cũng chỉ vô ích và lãng phí thời gian, ông Kazuo liền nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại vô vị này.
“Tôi xin phép đi trước.”
Ông Kazuo chào cô Minami rồi bước ra khỏi phòng, tiến đến cầu thang, nhưng đúng lúc ấy ông cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo dõi theo mình. Bất chợt tiếng bước chân ai đó đang chạy đến từ phía sau vang lên, nghĩ chắc là một học sinh nào đó nên ông định nép sang trái tránh đường thì đột nhiên lưng ông chịu một cú va rất mạnh. Nó mạnh đến nỗi khiến đầu ông đập vào tường, kính bay ra và rớt xuống dưới chân. Ông Kazuo ôm lấy trán và ngồi bịch xuống sàn, lúc này ông nghe thấy tiếng bước chân chạy vụt đi kèm theo tiếng cười của một đám con trai. Vào khoảnh khắc đó, ông Kazuo liền tin chắc rằng ngôi trường này đã bị suy thoái đạo đức nặng.
Trong lớp, Tachibana và Mishima đang dùng dao rọc giấy khắc những từ ngữ thô bạo lên bàn học của Haruka. Vì hôm nay cô xin nghỉ do bị cảm lạnh, nên chúng cảm thấy rất buồn chán sau giờ tan trường. Oguro Taeko đang chống cằm, thong thả quan sát hành động của Tachibana và Mishima.
“Tuyệt vời! Tuyệt vời!”, vài đứa con trai trong đó có cả Kuga và Kokura phi vào lớp, vừa thở hổn hển vừa lén nhòm qua khe cửa để nghe ngóng tình hình ngoài hành lang, chúng cố kìm giọng lại và cười nắc nẻ.
“Bọn con trai đúng là lũ con nít.” Taeko nghĩ.
Kuga nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Taeko rồi hưng phấn nói, “Nhìn nè!”, sau đó tháo đôi giày đi trong lớp ra và đưa cho Taeko xem đáy giày. Ở đó là những chiếc đinh ghim bị uốn cong được dán cố định bằng băng keo.
“Gì đây?” Taeko hỏi.
“Đinh chống trượt tự làm. Tớ đã đá bố Nozaki bằng cái này đấy. Không, tớ đã làm một việc tuyệt vời.” Kuga phấn khích trả lời.
“Hay quá nhỉ, bọn con trai có vẻ vui ghê. Ầy, về thôi.”
Taeko đứng lên, cầm cặp sách rồi rời khỏi lớp học, đám người Tachibana cũng vội vàng theo gót. Khi Taeko ra đến đầu cầu thang thì đằng sau vang lên tiếng gọi.
“Tae!” Cô Minami vừa vẫy tay vừa chạy đến chỗ Taeko.
“Chuyện gì vậy? Cô Kyon?” Taeko đáp lại nhưng vẫn không dừng bước.
Cô Minami chạy theo Taeko như một chú cún con muốn được chủ vuốt ve.
“Chờ chút Tae, vừa nãy có một chuyện rất quá đáng xảy ra”, biểu cảm của cô Minami ngập tràn vẻ chán ghét, rồi cô ta tiếp tục nói, “Bố của Nozaki đã tới trường.”
“À, hình như là thế nhỉ.” Taeko đáp lời cô Minami một cách qua loa và di đôi giày của mình trên sàn gỗ, gây ra tiếng cọt kẹt trước khi thay nó ra ở chỗ tủ đựng giày.
“Ông ta nói con gái mình bị bắt nạt rồi đòi được nghe lời giải thích. Thật sởn gai ốc.”
“Đó là tai nạn mà, cô Kyon nhỉ.”
“Đúng thế, Tae à.”
Đây không phải là mối quan hệ vốn có giữa giáo viên và học sinh. Dù có bình đẳng đi chăng nữa, nó cũng chẳng thể coi là mối quan hệ ngang bằng, mà chỉ là sự nịnh bợ khó coi khi cô Minami tự gộp mình vào nhóm của Taeko và cố gắng điều chỉnh vai vế cho thích hợp.
“Nó nói bị cảm lạnh nhưng đáng ngờ thật đấy.” Tachibana nhíu mày. “Con nhỏ đó không phải đang giả vờ đấy chứ?”
“Là thế nào nhỉ? Mà sao cũng được. Vậy nhé, cô Kyon.” Taeko nói với cô Minami.
“Về cẩn thận nhé.” Cô Minami vẫy tay theo Taeko.
Mishima liếc mắt nhìn cô Minami đang vẫy tay như một đứa trẻ rồi thì thầm, “Đúng là một giáo viên quái đản.”
“Thôi.” Taeko đi bên cạnh chặn lời của Mishima.
“Minami là người nếu nói xấu cô ta thì cô ta sẽ bị nôn đó.”
⚝ ⚝ ⚝
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”, Haruka nghe thấy tiếng la hét của Shouko, em gái mình, tiếp theo đó là tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, bên ngoài là tiếng cười ha hả của một đám con trai. Mẹ cô bị một thân gỗ đen ghim vào gáy khiến cả người cứng đờ và đang nằm gục dưới sàn. Nhiều mũi tên khác thi nhau phá cửa sổ, lao vút vào trong nhà như những đường kẻ thẳng tắp trước khi găm vào tường hay tấm bảng gỗ. Và rồi vài mũi tên trong số chúng đâm xuyên qua người bố và Shouko, khiến hai người không thể cử động được. Tiếng hét vang lên nhưng đó không phải của Shouko mà là Haruka. Cô choàng tỉnh giấc, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả gối và khăn trải giường, sắc hoàng hôn nhuộm đỏ bức tường trong phòng. Người Haruka vẫn còn hâm hấp sốt, mí mắt và hơi thở nóng ran. Cô cảm thấy cổ họng mình khô rát nên loạng choạng đứng dậy, đi về phía nhà bếp thì chợt nghe thấy giọng nói của bố mẹ. Ra đến phòng khách, Haruka thấy mẹ đang bôi thuốc lên lưng bố.
“Bố, bố bị làm sao thế?” Haruka hỏi.
“Bố con bảo là bị đá ở trường.” Mẹ đáp.
“Hả? Ở trường? Tại sao ạ?”
“Bố nói là không thể để yên chuyện của Haruka được, nên đã bỏ việc về sớm để tới nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm. Vậy mà, con xem…”
Haruka nhìn thấy trên lưng bố có những vết rớm máu và bầm tím.
“Chắc chắn là do giày có gắn sẵn đinh bên trong rồi, đám học sinh này thật xấu xa.”
Haruka cảm thấy choáng váng, trước mắt trở nên tối sầm lại. Cơn ác mộng chỉ mới kết thúc vài phút trước dường như đang ùa về trong khoảnh khắc hiện tại.
“Haruka, con đừng tới ngôi trường đó nữa.” Giọng bố Haruka nghiêm trọng khác hẳn mọi khi. “Chúng ta đến Ootsuma này sinh sống là do bố luân chuyển công tác, lẽ ra bố nên đến đây một mình thì tốt hơn.”
“Nhưng mà…” Haruka đáp lời bố.
“Bố hiểu.” Bố cô nhẹ nhàng ngắt lời. “Cũng là vì chuyện của Shouko nhỉ. Thật lòng, con đến đây khiến bố rất vui và yên tâm. Nhưng mà, đủ rồi. Con đừng chịu đựng nữa!”
Haruka không thể gật đầu với những gì bố vừa nói với mình. Vùi người vào trong chăn và khép mí mắt lại, nhưng cô vẫn không ngủ được vì có quá nhiều những cảm xúc u ám đang bủa vây. Nỗi bất an, giận dữ, lo sợ cũng chẳng thể sánh được với cảm giác tội lỗi trong lòng cô. Nó biến thành một con rắn xám đen vô tư ngọ nguậy trong lồng ngực Haruka và đang than thở với cô rằng nơi này chật chội quá, rồi cố len lỏi vượt qua mọi ngóc ngách.
Mũi dao trước đây chỉ chĩa vào mình mình, giờ đã nhắm tới cả gia đình cô, làm tổn thương đến họ. Đáng ra cô chỉ cần một mình chịu đựng thôi, vậy mà… Tất cả là lỗi của mình, hình ảnh con quạ Haruka chôn cất bỗng hiện về và lướt qua tâm trí cô.
Bất chợt cảm thấy một chuyển động rón rén bên ngoài, Haruka ngồi dậy và đi về phía cửa.
“Shou ơi?” Haruka gọi Shouko.
Từ khe hở của cánh cửa khép hờ, khuôn mặt bé nhỏ của Shouko hiện ra.
“Không được đâu, em sẽ cảm lây đó.” Haruka nhắc.
“Không bị lây đâu mà.” Shouko lém lỉnh đáp.
Shouko đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng bất an, “Bố có ổn không nhỉ?”
“À, là chuyện đó hả?” Con rắn đang nằm trong lồng ngực Haruka bỗng ngóc đầu dậy.
“Chị thì sao?” Shouko nhìn chăm chú vào đôi mắt của Haruka.
“Chị hả? Chị vẫn ổn, sẽ nhanh khỏe thôi mà.” Haruka trả lời.
Đôi môi Shouko cong lên, hình như cô bé không phải đang muốn nói đến chủ đề sức khỏe. Shouko bắt đầu tỏ ra ngại ngùng nên Haruka im lặng chờ đợi vì đoán em gái có chuyện muốn nói với mình. Shouko lấy vật đang giấu phía sau lưng đưa ra trước mặt Haruka và nói.
“Đây, cái này cho chị.”
Đó là chiếc mặt dây chuyền được làm bằng tay dạng hình cầu trong suốt và không màu, bên trong là một nhánh cỏ ba lá. Shouko cầm sợi dây và đung đưa nó như quả lắc rồi ngượng ngùng nói với Haruka.
“Cái này được làm bằng tay đấy, cuối cùng cũng xong rồi.”
“Đẹp quá! Bên trong là cỏ ba lá thật phải không?”
“Em đã đi tìm thứ phù hợp nhất với chị đấy.” Shouko đeo sợi dây chuyền lên cổ Haruka, “Lẽ ra cỏ bốn lá thì tốt hơn, nhưng em không tìm được.”
“Không đâu, cỏ ba lá này rất dễ thương. Cảm ơn em, Shou.”
“Nhưng nếu là cỏ bốn lá thì sẽ được hạnh phúc đúng không? Shou muốn tặng chị một chiếc vòng cổ cỏ bốn lá nhưng lại không tìm được, xin lỗi chị!”
Haruka muốn ôm Shouko thật chặt khi nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của em gái, nhưng cố kìm nén bản thân vì cô vẫn đang bị cảm lạnh.
“Chị đợi chút nhé, em sẽ tìm thật nhiều cỏ bốn lá và tặng toàn bộ chúng cho chị.” Shouko nói với Haruka.
Shouko đã nhận ra Haruka không được vui tươi, khỏe khoắn như trước kia. Hồi ở Tokyo, Shouko cũng bị bạn cùng lớp bắt nạt, thế nên cô bé hiểu rõ nỗi đau này, cảm nhận được hết những mệt mỏi về tinh thần của Haruka. Bị em gái nhìn thấu tâm trạng, Haruka cảm thấy lồng ngực mình nhói đau.