
Chờ Ngày Tuyết Tan
Tổng số chương: 15
Gia đình tôi đã bị thiêu cháy đến chết…
⚝ ⚝ ⚝
“Nỗi đau chỉ tồn tại trong khoảnh khắc hay là sự khổ sở dai dẳng?”
Nozaki Haruka vừa nghĩ vậy vừa chôn xác con quạ dưới gốc cây tiêu huyền trồng trong góc sân trường, cái hố đào lên nhanh chóng được lấp lại, chiếc mỏ đen của con quạ nhô lên khỏi mặt đất như muốn nói gì đó rồi cứ thế đông cứng lại.
Là lỗi của mình. Vì mình mà con quạ bé nhỏ này không còn tiếp tục kêu được nữa.
Xin lỗi mày nhé!
Haruka chắp tay và nhìn xung quanh để xem có thứ gì đó làm bia mộ được không thì vừa hay thấy một hòn đá có hình dáng và kích thước khá phù hợp lọt vào mắt. Khoảnh khắc cô đưa tay ra định với lấy hòn đá, thình lình một cơn gió thổi vút qua trán khiến phần tóc mái của cô rối tung lên. Một thanh âm vang lên nghe như tiếng ngón tay miết vào bảng đen, tiếp đó một thân gỗ đen bay đến đâm thẳng vào cây tiêu huyền.
Đó là một mũi tên.
Thứ này xuất hiện đúng là chuyện chẳng lành. Haruka hít một hơi lấy lại tinh thần rồi rời khỏi nơi đó, chạy về phía bậc thang.
Bàn học của Haruka đã bị kéo ra ngoài, đặt phía trước tủ giày. Chẳng cần kiểm tra Haruka cũng biết đó chính là bàn của mình. Có lẽ ai đấy đã “nhiệt tình” dịch chuyển nó trong lúc Haruka chôn cất cho con quạ xấu số. Trên mặt bàn khắc đầy những lời lẽ cay độc như “Cút đi” hay “Đi chết đi”. Từ trong ngăn bàn, những mảng máu đông tạo thành vệt chảy dài xuống, chắc chắn con quạ đáng thương đã bị nhét vào nơi chật hẹp này đây. Sau khi dùng khăn giấy lau đi những giọt máu đông lại như thạch rau câu, Haruka mang chiếc bàn lạnh ngắt bởi không khí mùa đông quay trở lại phòng học.
Trường Trung học Phổ thông Ootsuma đã quyết định đóng cửa cuối năm nay vì không đủ học sinh do suy giảm tỷ lệ sinh, số học sinh sẽ tốt nghiệp năm nay là hai mươi sáu người, hầu hết đều sinh ra và lớn lên ở thị trấn Ootsuma, chúng đã học cùng nhau kể từ thời mẫu giáo cho đến bây giờ. Vì vậy sợi dây gắn kết giữa chúng rất mạnh mẽ, nên nhìn từ góc độ của những đứa trẻ này thì một học sinh mới chuyển đến từ Tokyo nửa năm trước như Haruka được xem là kẻ ngoại đạo, không thuộc về nơi này, sự tồn tại của cô thật khó tiếp nhận với chúng. Và rồi, chúng không hề giấu giếm sự khó chịu ấy, mà thể hiện ra mặt bằng các hình thức trắng trợn. Những việc làm như đóng đinh trên ghế, bôi kẹo cao su lên bàn, viết bậy vào sách vở là chuyện không thể thiếu và xảy ra như cơm bữa. Giày hay đồ thể dục của Haruka cũng thường xuyên bị giấu đi chỗ khác, cặp bị nhét đầy rác rưởi và đất cát, ngay cả trong giờ học Haruka cũng bị đổ rất nhiều vụn tẩy lên đầu. Có khi mở hộp cơm ra chỉ thấy toàn xác côn trùng, cơm và thức ăn đều bị vứt vào thùng rác. Và hôm nay, xác của một con quạ bị đâm xuyên mắt cùng mũi tên đã trở thành bộ đôi bị nhét vào bàn học của cô.
Khi Haruka vừa bước chân vào lớp, đột nhiên mọi cuộc trò chuyện giữa các học sinh khác đều dừng hết lại, nhưng rồi sự yên lặng ấy liền bị phá vỡ khi khắp nơi vang lên tiếng cười khúc khích. Giữa những ánh nhìn tựa keo dính dán chặt vào người, Haruka quay về bàn rồi ngước nhìn lên chiếc đồng hồ treo bên trên bảng đen.
“Trước khi giờ học bắt đầu phải tìm cho ra cái ghế. Nếu bàn bị mang đến chỗ tủ đựng giày thì chắc ghế bị đem tới nhà vệ sinh hay nhà thể dục gì đó, may mắn thì không bị quăng vào lò đốt.” Haruka vừa suy nghĩ vừa vội vàng lao ra cửa đi tìm ghế của mình. Ngay lúc đó Aiba Mitsuru xuất hiện, tay đang cầm cái ghế.
Aiba luôn đến trường sát giờ vào học, trên người cậu vẫn còn mặc chiếc áo khoác màu xám vương đầy không khí lạnh bên ngoài.
“Cái ghế ở trước cổng trường, của cậu à?” Aiba hỏi.
“Cảm ơn cậu. Thật tốt là nó chưa bị vứt đi.” Haruka đáp.
“Tốt gì cơ chứ.”
Aiba bước vào lớp, tháo cặp sách ra để lên bàn và nhìn quanh lớp học với vẻ mặt ngán ngẩm, “Cái quái gì đây? Ai làm chuyện vô vị này vậy?”, Aiba hỏi.
Như đã biết sẵn thủ phạm, Aiba dừng ánh mắt ở một nữ sinh có mái tóc vàng óng đang ngồi chính giữa nhóm.
“Taeko, là cậu đúng không?”
Dù bị chỉ đích danh nhưng Oguro Taeko không hề tỏ vẻ dao động mà bình thản liếc nhìn Aiba rồi lại chuyển ánh mắt sắc nhọn sang phía Haruka. Haruka liền tránh ánh mắt ấy bằng cách cúi mặt sau Aiba.
“Này chàng thợ ảnh nghiệp dư, chính là tớ làm đấy.”
Người vừa lên tiếng là Kuga Hidetoshi, một cậu trai có mái tóc màu vàng giống màu tóc của Taeko.
“Ơ kìa Aiba, quan tâm nhau vậy vì đều là kẻ ngoại đạo đúng không?” Kuga mỉa mai.
“Thằng ranh!”
“Hả?” Kuga gượng cười đứng lên.
Ẩn trong nụ cười thân thiện giả tạo ấy là cái vẻ thắc mắc đầy cố ý của Kuga trước câu nói của một Aiba với ánh mắt sắc lẻm tràn ngập sự coi thường và lạnh lùng hệt như loài mèo.
“Cái gì hả?” Kuga cố tỏ ra không hiểu.
“Này, cái gì hả?” Kuga hỏi lại lần nữa.
Tiếng chuông bất chợt vang lên, giáo viên chủ nhiệm là cô Minami Kyouko bước vào đúng thời điểm như thể cô đã đợi sẵn trước cửa lớp và chỉ chờ tiếng chuông bắt đầu giờ học vang lên mà thôi.
“Các em đang làm gì thế? Kuga, quay về chỗ ngồi của mình đi.”
“Thưa cô Minami, bàn học của Nozaki có cái gì kinh khủng lắm.”
Cô Minami lướt nhìn Haruka và chiếc bàn, nét mặt không hề thay đổi rồi thản nhiên thông báo.
“Giờ học bắt đầu.”
“Chỉ vậy thôi à?”
Cả lớp cười rộ lên trước câu hỏi của Kuga.
Và rồi ngay lập tức, các học sinh trong lớp bắt đầu chuyền tay nhau mảnh giấy nhỏ được gập lại, nó chuyền đến tay người nào, người đó liền mở ra đọc rồi quay lại liếc nhìn Haruka và lén cười khúc khích.
“Thật đáng ghét.” Tâm trạng của Haruka dần trở nên u ám. Cô nghĩ thầm trong đầu: “Điều được viết trong tờ giấy đó chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.”
Trong khi viên phấn gõ những tiết tấu cộc lốc trên mặt bảng, tiếng cười kinh khủng ngập tràn sự khinh bỉ và miệt thị vang lên khắp lớp, Haruka như nghẹt thở trong bầu không khí ấy. Thế nhưng có một người còn cảm thấy khó thở hơn cả Haruka.
Đó chính là cô Minami. Trong số các giáo viên của trường Trung học Phổ thông Ootsuma, cô Minami là người có độ tuổi xấp xỉ với các học sinh nhất, vì vậy cô thường xuyên bị xem nhẹ và coi thường. Không giống như các giáo viên khác, cô không có đủ uy quyền để quát mắng hay bắt cả lớp giữ trật tự, kể cả việc phê bình những học sinh vô lễ trước mặt người khác cũng không làm được.
Cô Minami miết mạnh viên phấn lên bảng, bàn tay khẽ run rẩy song cô chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ qua kẽ răng cắn chặt vào nhau. Tiếng cười chế giễu dội vào tai và cô cảm nhận được những ánh nhìn đang dán trên lưng mình.
Một thanh âm khô khốc vang lên, viên phấn gãy đôi chính là dấu hiệu cho thấy sự chịu đựng đã lên đến đỉnh điểm, cô Minami đưa tay bịt miệng rồi lao vội ra khỏi lớp. Từ phía hành lang có thể nghe thấy tiếng nôn mửa của cô, và rồi cả lớp lại bắt đầu phá lên cười.
“Kỷ lục mới đấy nhỉ? Mới bắt đầu được hai phút thôi mà.”
“Cô Minami ơi, cô có sao không? Sáng nay cô đã ăn gì thế?”
Trong khi những tiếng cười rộ lên thì mảnh giấy gấp ban nãy cuối cùng cũng chuyền đến chỗ Haruka, bên trong ghi: “Tan học hãy ra sau núi. Tao sẽ giết mày nếu như mày không đến. Đồ ngu.”
Haruka chưa từng ra phía sau ngọn núi cạnh trường học, bởi không có chuyện gì cần phải đến đó cả, mà dù có đi nữa thì Haruka cũng không muốn đến một nơi như thế, vì cô biết rõ đó là nơi bọn con trai hay lui tới, đầu tiên là Kuga, rồi Mamiya và Ikegawa, khó mà đoán được trong đầu bọn chúng đang nghĩ gì. Đặc biệt, Haruka không bao giờ muốn đụng mặt với Mamiya ngoài trường học. Lý do là vì Haruka thường trông thấy cậu ta mang theo một chiếc nỏ không rõ lấy từ đâu vào trường. Tới giờ nghỉ trưa, sau khi nghe tiếng Mamiya hô “Đi săn thôi!”, là sẽ thấy ngay bóng dáng cậu ta cùng với Ikegawa chạy hướng ra sau núi. Chẳng cần phải nói, chuyện con quạ đáng thương hồi sáng chắc chắn cũng do cậu ta làm, còn Ikegawa thì Haruka càng không biết gì về cậu ta. Khi Ikegawa và Mamiya vẫn còn chơi thân với nhau như thế này, tốt hơn hết không nên dính dáng gì đến chúng cả. Tuy nhiên khỏi cần phải lo lắng về chuyện đó, vì bọn con trai đã biết hôm nay đám con gái sẽ biến sau núi thành “địa điểm vui chơi” của mình nên sẽ không đến làm vướng chân chúng.
Những thân cây gầy guộc, khẳng khiu hướng nhánh cây thô ráp của mình thẳng lên trên, tạo thành những vệt nứt trên nền trời trắng xóa. Bàn chân Haruka đang đau rát vì lạnh. Chắc để ngăn cô trốn mất nên ai đó đã lấy đôi giày để trong tủ, khiến Haruka phải lê bước chậm chạp bằng đôi giày đi trong lớp. Cái lạnh thấu xương toát lên từ mặt đất đóng băng bởi cơn gió lạnh lẽo của tháng Một đang xuyên qua lớp đế cao su mỏng. Ven đường dựng rất nhiều tấm bảng có nội dung không mấy nhẹ nhàng: “Thông báo ngay khi phát hiện xả rác trái phép” hay “Không vứt rác! Đang tăng cường tuần tra”. Ở khu này buổi tối thường có những chiếc xe tải không rõ từ đâu tới đổ rác khiến nó trở thành một vấn đề khá nóng. Trên những tấm bảng có ghi “Thông báo ngay khi phát hiện”, thế nhưng chủ sở hữu đất ở đây đã chịu thua từ lâu rồi, không phải họ tuần tra hay cài đặt camera chống trộm để giám sát, mà chịu thua nghĩa là cứ vài tháng một lần, họ lại bỏ tiền túi ra, nhờ công ty thu gom rác đến dọn dẹp. Những lời cảnh cáo còn bị vẽ nguệch ngoạc lên trên khiến chức năng của tấm bảng cũng chẳng thể phát huy.
Một cái hố lớn hiện ra ngay trước mắt, một đám nữ sinh gồm Tachibana Yoshie, Mishima Yuri, Katou Risako đang đứng vây quanh nó. Sau lưng chúng là Taeko, người luôn có mặt ở trung tâm của nhóm dù vẻ mặt chẳng hề tỏ ra quan tâm. Chỉ cần nhìn bề ngoài cũng đủ hiểu sự tồn tại của Taeko trong lớp học nổi bật đến mức nào, cộng thêm phong thái đầy uy quyền toát ra từ tố chất lãnh đạo thiên phú, Taeko khiến bất cứ ai nhìn vào cũng dễ dàng nhận ra mối quan hệ của mình với những người còn lại trong nhóm.
Từ bên cạnh, Tachibana giật lấy hộp nước hoa quả đang uống dở của Mishima rồi ném vào người Haruka và nói.
“Mày đến trễ đó, đồ ngu!”
“Cậu làm cái quái gì thế, hộp nước đó vẫn còn đấy.” Mishima phàn nàn.
Taeko gạt bọn chúng sang hai bên và bước lên phía trước, tay cầm một đôi giày.
“Mày không nên cất giày trong tủ.” Taeko ném đôi giày của Haruka vào cái hố đằng sau.
“Tạm biệt nhé!” Katou vẫy tay theo đôi giày.
Haruka tháo cặp sách ra và bắt đầu leo xuống dưới, bên trong mặt hố giống như một chiếc cối giã khiến nó rất trơn, ngay cả chỗ để bám tay vào cũng không có, nên càng khó leo xuống dưới. Cuối cùng Haruka cũng xoay xở xuống được dưới đáy, vừa tiến lên một bước thì ngay lập tức bùn nhão quấn lấy chân khiến Haruka đổ nhào về phía trước, bùn bắn tung tóe lên đầu, mùi hôi tanh xộc vào mũi làm Haruka phải cố kìm nén cơn buồn nôn đang chực trào lên.
“Ôi trời! Thật thảm hại.” Mishima nói bằng giọng đồng cảm hời hợt.
“Vẫn còn thứ để mày nhặt đấy.” Tachibana nói xong liền dốc ngược cặp của Haruka, làm mọi thứ bên trong rơi cả xuống hố, sách vở và hộp bút cũng rơi theo, đi cùng là tiếng cười nắc nẻ của đám nữ sinh bên trên.
“Mau nhặt chúng lên rồi cút về Tokyo đi, đồ ngu.”
“Về hả? Mày sẽ cút về hả?” Một giọng nói vang lên.
“Xin lỗi, bọn tao không muốn tốt nghiệp cùng mày đâu.” Lại thêm một giọng nói khác.
Trong nhóm nữ sinh đang tới tấp công kích và chửi rủa Haruka chỉ có Taeko không tỏ thái độ gì, cũng chẳng nói một lời mà chỉ đưa mắt nhìn xuống hố. Haruka im lặng ngước nhìn lên đôi mắt đó.
“Ê này!”
Tachibana vừa ném cái cặp sách rỗng tuếch xuống hố vừa hạ thấp giọng nói với Haruka.
“Tao không biết mày làm thế quái nào lại lôi kéo được Aiba Mitsuru, nhưng đừng có mà đắc ý.”
Taeko đứng cạnh Tachibana, gương mặt từ không chút cảm xúc lúc đầu nhanh chóng biến đổi thành vẻ nhăn nhó, thù hận. Haruka mở miệng định nói với Taeko điều gì đó, nhưng biết chắc dù có nói gì đi nữa cũng chỉ vô ích, nên cuối cùng cô tiếp tục im lặng, không nói một lời nào.
“Ở trong cái hố đó mà thối rữa đi! Đồ khủng long xấu xí.”
“Vậy nhé, đừng để bị cảm lạnh đấy.”
“Tạm biệt mày.”
Sau khi nhóm Taeko rời đi, Haruka bắt đầu nhặt lại sách vở và hộp bút của mình. Có lẽ do khả năng thoát nước của cái hố này không tốt nên bên dưới đóng lại đầy bùn đất, vùi lấp và nhấn chìm ngay cả những loại phế thải cỡ lớn như tủ lạnh, tivi hay thùng phi. Vì người dân nơi đây cũng tranh thủ cơ hội đó mà tống táng rác rưởi nên mùi chua khó chịu và hôi thối càng bốc lên nồng nặc từ một núi các túi nilon chất đầy rác thải gia đình. Phải chăng cái hố này được tạo ra để những người ở đây có chỗ trút tất cả các loại phế thải, và dù cái hố này có được đào vì lý do gì đi nữa thì nó vẫn rất thích hợp với tên gọi “hố rác”.
Haruka đang ở trong chính cái hố rác ấy. Sau khi thay đổi giày của mình và thu gom toàn bộ đồ đạc bị vứt xuống, Haruka bắt đầu tìm cách thoát khỏi đó. Nhưng cứ bò lên lại tụt xuống, mỗi lần như vậy Haruka lại thêm một lần tắm trong vũng bùn đen lầy lội. Chẳng mấy chốc trời chuyển tối, những đầu ngón tay dần tê lạnh, không đếm được bao nhiêu lần Haruka rơi lại vào lớp bùn bẩn, đến khi nhận ra thì trăng sáng đã mọc trên bầu trời, đúng là một buổi đêm khiến con người ta muốn đầu hàng trước vẻ đẹp tuyệt vọng của nó.
Haruka nhìn chăm chú vào một đám cỏ mọc dưới mép hố, những chiếc lá hình tam giác và bề mặt bóng láng như ướt nước mọc xếp chồng lên nhau. Thấy dáng vẻ của những cái rễ đang bám sâu vào đất bất kể chúng đang ở một nơi cực kỳ tồi tệ, chứa đầy rác thải trong bùn thế này, Haruka cảm giác như mình được tiếp thêm một phần dũng khí nào đó.
Hít một hơi thật sâu và lấy lại bình tĩnh, Haruka nhìn xung quanh cái hố. Không hiểu sao cô không nhận ra sớm hơn, nhưng rất nhiều thứ bị vứt bỏ xung quanh có thể dùng làm bệ đứng. Trước tiên, Haruka xô ngã một cái thùng lớn ngay cạnh mình, sau đó dùng hết sức đẩy và lăn cái thùng đi.
Danh sách chương
- CHƯƠNG MỘT Ngày Mười tám tháng Một
- Ngày Mười chín tháng Một
- Ngày Hai mươi mốt tháng Một
- Ngày Hai mươi ba tháng Một
- Ngày Hai mươi sáu tháng Một
- CHƯƠNG HAI Ngày Hai mươi bảy tháng Một
- Ngày Ba mươi mốt tháng Một
- Mùng Một tháng Hai
- Mùng Hai tháng Hai
- Mùng Ba tháng Hai
- CHƯƠNG BA Mùng Bốn tháng Hai
- CHƯƠNG BỐN Một ngày nào đó của tháng Bảy mười năm trở về trước, tại Sendai
- CHƯƠNG NĂM Mùng Năm tháng Hai
- CHƯƠNG SÁU Mùng sáu tháng Hai
- Chú Thích