← Quay lại trang sách

Ngày Hai mươi mốt tháng Một

Đám học sinh đang nối gót nhau ra về trên con đường quen thuộc. Không có những bước chân vội vàng, không la cà quán xá, cũng chẳng có nơi nào để tạt qua vì việc gấp, tất cả những điều đó đều không tồn tại ở thị trấn này. Đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh nhưng chẳng bắt gặp thứ gì đặc biệt, Oguro Taeko cảm thấy thật chán nản khi dạo bước trên con đường về nhà, bao quanh cô chỉ là vẻ ảm đạm, thê lương. Khung cảnh ở đây ngoài những mái nhà lợp ngói thưa thớt, những cái cây nhìn thế nào đi nữa cũng không khác gì nhau, thì chỉ có bầu trời là rộng lớn, thậm chí còn chẳng có nổi một đường dây điện vắt ngang qua nó. Đứng từ xa sẽ thấy đỉnh núi nhấp nhô như những con sóng tẻ nhạt. Từ khi Taeko được sinh ra, thị trấn này chẳng có chút thay đổi nào, cô căm ghét hết thảy quang cảnh mình nhìn thấy trên con đường đi học về.

“Con nhỏ Nozaki nghỉ học được ba hôm rồi đấy.” Tachibana tỏ vẻ khó chịu. “Hay nó không định đến trường nữa nhỉ?”

“Tao cũng không biết.” Mishima nói.

“Không có gì chơi nhàm chán quá đi.” Katou than thở.

“Hay là mình đi thăm nó đi? Hái cỏ dại gần nhà nó đi thăm.” Mishima nảy ra ý tưởng.

“Nghe được đó.” Katou tán thành.

Taeko kinh ngạc rồi thở dài khi thấy Mishima và Katou trông khá vui vẻ.

“Các cậu thích con nhỏ đó quá nhỉ. Mà sao cũng được.”

“Ru… mi…” Taeko gọi tên Rumi.

Sayama Rumi đang đi đầu chợt giật mình rồi từ từ quay lại, cho mọi người thấy khóe miệng cười co giật của mình.

“Mày đừng có cười nữa, thật kinh tởm!” Taeko cau mày thể hiện sự khó chịu.

Rumi là một đứa ít nói, tính cách rụt rè, có dáng người nhỏ nhắn đến mức nếu bảo Rumi là học sinh tiểu học chắc cũng chẳng ai nghi ngờ. Vì chẳng có gì là nguy hiểm, Rumi thường tỏ ra e ngại. Đôi mắt ngơ ngác và khuôn miệng khẽ cười của Rumi là thứ duy nhất nổi bật lên lúc cô ta nhìn đối phương. Trong lớp, Rumi được bạn bè đối xử rất thất thường, may mắn thì bị phớt lờ, còn xui thì bị đem ra làm trò cười cho những học sinh khác.

“Tụi này đang chán. Muốn có ai đó chơi cùng. Nếu mày không thích trở thành mục tiêu tiếp theo thì đến nhà con nhỏ Nozaki và thuyết phục nó đến trường đi.” Taeko đe dọa Rumi.

“À, ừm,” Rumi vẫn nở nụ cười như bị điện giật, câu từ thoát ra khỏi khuôn miệng như đang bị lạc lối.

Tachibana phát cáu, giơ chân đá Rumi từ phía sau, “Đã bảo mày không được cười rồi mà. À, còn chiến lợi phẩm nữa, đừng có quên đấy nhé.”

“Chiến lợi phẩm?” Rumi lặp lại theo phản xạ, rồi bị ăn thêm một cú đá.

“Nghĩa là mày phải lấy được thứ gì đó của nó về đây, đồ đần.”

“Này, đi nhanh đi.” Taeko hất cằm, Rumi bắt đầu chạy như một con cún được chủ quăng gậy cho đi tìm.

⚝ ⚝ ⚝

Bầu không khí tĩnh lặng đến khó thở bao trùm cả căn phòng. Haruka khoác trên mình bộ đồ ngủ đang vùi nửa người vào chăn và thẫn thờ ngồi đó. Vài phút trước, sau khi cất lời hỏi “Chuyện gì vậy, Rumi?”, không biết đã bao lâu trôi qua trước khi hai người nói thêm một câu với nhau.

“C… cậu thế nào rồi?” Rumi không ngăn được cơn khó thở, liền mở miệng ra lấy hơi.

“Cậu bị cảm lạnh à… Đã đỡ hơn chưa?”

Haruka gật đầu, nhưng đôi mắt trống rỗng như đang nhìn đi đâu đó. Rumi biết mình không được chào đón ở nơi đây, sự im lặng lại tiếp tục kéo dài hồi lâu, thời gian cứ thế trôi qua đầy lãng phí, nhưng Rumi có lý do nên không thể về được.

“Ưm… À… Ơ… Taeko… khá hèn hạ đúng không?” Rumi cố gắng cho Haruka thấy nụ cười quá mức thân thiện của mình, nhưng đối phương vẫn ngơ ngẩn không một chút phản ứng.

“Tớ… trước kia tớ cũng bị mọi người bày những trò hết sức kinh tởm… Vậy nên, tớ nghĩ mình có thể hiểu được tâm trạng của Nozaki.”

Haruka vẫn không phản ứng lại. Nghĩ kỹ thì cô và Rumi chẳng hề có mối liên hệ nào ngoài là bạn cùng lớp. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau nên chắc chắn Haruka sẽ không tự mở lòng với Rumi.

Rumi bắt đầu đi vào vấn đề chính, “Nozaki… hãy đến… đến trường đi.”

Haruka nhìn Rumi, tròng mắt tối đi với vẻ cự tuyệt.

“Xin cậu hãy đến trường đi, nếu không… tớ sẽ gặp rắc rối mất.” Rumi cầu xin Haruka.

“Tớ sẽ không đến trường nữa.” Haruka trả lời Rumi.

“Ế? Đợi… đợi chút.” Rumi hốt hoảng, giọng nói đột nhiên cao vút lên.

“Vậy… vậy… vậy thì tớ… tớ sẽ gặp rắc rối lớn đó, biết không?”

Một lần nữa, Rumi đã hoàn toàn biến mất trong đôi mắt của Haruka. Cô ta cuống quýt nói.

“Không được, nếu vậy thì không phải tớ… tớ sẽ trở thành người tiếp theo gặp họa sao. Không được, cậu nói không đến trường nữa là vô… vô… vô trách nhiệm… cậu phải đến trường, cậu phải đến trường đấy nhé!”

Đôi mắt của Haruka không còn nhìn thấy điều gì nữa, còn tâm trạng của Rumi thì trở nên tuyệt vọng.

⚝ ⚝ ⚝

“Risako, mẹ vào nhé.” Mẹ của Katou Risako mang hồng trà và đồ ăn vặt vào phòng.

“Con cảm ơn mẹ.”

“Hôm nay đông vui quá. Cảm ơn các cháu vì vẫn chơi thân với Risako nhà bác nhé!”

Nhóm bạn đáp lại bằng nét mặt tươi cười.

Mẹ của Katou nói chuyện bằng giọng điệu ngọt ngào, the thé và cao vút như trong phim hoạt hình. Katou và mẹ quả là hai mẹ con, trông họ rất giống nhau.

Katou đúng là cành vàng lá ngọc được yêu thương chiều chuộng khi là con một trong gia đình có điều kiện dư dả. Trong căn phòng rộng lớn và ấm cúng của vị tiểu thư này, ngay cả đồ được mang ra để mời khách cũng rất sang chảnh, thật đáng ghen tỵ.

“Mẹ! Giờ bọn con có chuyện bí mật nói với nhau, nên mẹ biết phải làm gì rồi đúng không ạ?”

“Ừ! Mẹ biết! Mẹ sẽ không đến gần cửa phòng con đâu. Hihi, như vậy là được phải không?” Mẹ Katou đáp.

Hình như mẹ Katou hiểu lầm rằng các thiếu nữ đang muốn tâm sự chuyện yêu đương.

“Các con cứ từ từ mà nói chuyện đi nhé!” Mẹ Katou hí hửng ra khỏi căn phòng và ngân nga bằng giọng mũi.

“Thích nhỉ, mẹ Katou rất hiểu chuyện đấy. Vậy chuyện là gì đây?” Taeko nhìn Rumi đang ngồi chính giữa bọn và hỏi.

“Con nhỏ đó thực sự bảo sẽ không đến trường nữa hả?”

“Đúng… đúng thế. Cậu ta nói là sẽ không đến trường nữa. Cậu ta đang đùa giỡn chúng ta.” Rumi trả lời.

“Im miệng! Mày chỉ được trả lời những gì được hỏi thôi. Nó còn nói gì khác không?” Taeko tiếp tục hỏi.

“À, cậu… cậu ta nói là cậu ta bực… bực tức với chúng ta.”

“Hả? Thực sự nó đã nói vậy sao?” Taeko nghi ngờ.

“Thật… thật sự là như vậy… Cậu ta tỏ ra khó… khó chịu, cả người cậu ta toát lên vẻ như muốn đuổi tớ về.”

“Mà này, mày có quên gì không đấy?” Tachibana hỏi xen vào.

“Hể?” Rumi bị Tachibana hỏi bất chợt nên ngạc nhiên, liền cao giọng hỏi lại.

Tachibana lấy một cái đinh ghim đâm vào vai Rumi.

“Ối!” Rumi sửng sốt uốn cong người.

Tiếp, đó Tachibana túm lấy tóc Rumi và nói thầm vào tai đầy hăm dọa.

“Câm mồm! Mày không định để mẹ Katou nghe thấy đâu nhỉ?”

Nếu chỉ nhìn vào lời nói và hành động thô lỗ của Tachibana thì có thể đánh giá đây là một đứa con gái hư hỏng thiếu lễ độ, thế nhưng bề ngoài Tachibana lại mang dáng vẻ của một nữ sinh cấp ba bình thường với thân hình mảnh khảnh cùng đôi mắt to tròn màu đen rất hợp với kiểu tóc cột hai bên. Trong số chúng, ngay cả Taeko là đứa duy nhất có vẻ ngoài nổi bật cũng có thể diễn tốt vai thiếu nữ ngoan ngoãn, hiểu biết và lễ phép. Bởi vậy, từ căn phòng của những thiếu nữ hiền lành thế này không thể để lọt ra những âm thanh tầm thường và hạ đẳng như “Ối” hay gì đó tương tự.

“Mày lẩm cẩm à, tao nói là chiến lợi phẩm, không lẽ mày quên rồi sao?” Tachibana nhắc nhở Rumi.

Mishima cướp lấy chiếc cặp từ tay Rumi trong lúc khuôn mặt Rumi dần trở nên tái xanh, sau đó lộn ngược lại, khiến một chiếc đĩa CD và những dụng cụ học tập khác từ bên trong rơi hết ra.

“Cái gì đây?” Mishima đưa cái đĩa CD cho Taeko.

“Hả? Chẳng phải Carole King đó sao? Cái này là thế nào?” Taeko hỏi lại.

“Cái… cái đó là chiến… chiến lợi phẩm.” Rumi vừa bị túm tóc vừa ngước lên nhìn Taeko.

Taeko nhét đĩa CD vào cặp mình rồi đứng dậy, nói:

“Tiết mục kế tiếp.”

“Thẩm mỹ viện Taeko xin được bắt đầu chứ nhỉ?” Taeko tuyên bố, rồi Tachibana đặt một chiếc kéo vào tay Taeko. Cô đi ra sau lưng, thẳng tay cắt phăng mái tóc của Rumi. Thậm chí Taeko còn chẳng thèm thận trọng, cũng không nhìn bàn tay mình trong khi cắt. Cả người Rumi gồng cứng lại vì sợ chiếc kéo sẽ cắt vào tai mình. Taeko cứ túm tóc và giật kéo trước khi khép nó lại, tạo nên thanh âm của những sợi tóc bị bứt đứt, mỗi lần như thế Rumi lại kêu “Á!” một tiếng. Nếu tiếng kêu quá lớn thì sẽ được Tachibana đứng bên cạnh tặng cho một mũi đinh ghim.

“Tóc tai của mày luộm thuộm quá, nhìn tối tăm lắm. Mày nên tỉa tóc cho gọn đi.”

“Phải, tớ hiểu rồi.” Rumi luống cuống đáp.

“Thích quá phải không, mày được Taeko cắt tóc miễn phí cho còn gì. Tương lai Taeko sẽ trở thành một thợ cắt tóc có nghề đó. Ê, nhìn kìa, nhìn kìa, trông đẹp hơn rồi đấy.”

“Không phải cắt tóc miễn phí thế này rất tốt sao, mày còn phải biết ơn nữa đó.”

Việc cắt tóc cho Rumi được hoàn thành sau khoảng chừng năm phút, kế đến Katou cho Rumi chiêm ngưỡng mái tóc mới toanh qua chiếc gương cầm tay. Rumi chỉ biết chết lặng nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu cái đầu tơi tả giống như bị một con khỉ nhổ mất tóc của mình.

“Ôi… Mỏi hết cả tay. Thế nào, đẹp chứ?” Taeko hỏi Rumi.

“Ừmmm… thấy nhẹ nhàng hơn rồi, cảm giác rất tuyệt…” Rumi đáp.

“Tuyệt cái con khỉ! Tao cũng chẳng mong muốn trở thành thợ cắt tóc gì đâu.” Taeko ngắt lời.

Katou và Mishima cười vang và Rumi cũng nhoẻn cười cứng ngắc.

Thấy vậy, Tachibana liền lên gối đá vào lưng Rumi, “Mày cười cái gì?”

“Không lẽ, mày cảm thấy thông cảm với con nhỏ Nozaki rồi nảy sinh tình bạn với nó?”

Đôi mắt Rumi khẽ lay động trước câu nói của Taeko.

“Mày thử nghĩ xem, là lỗi của ai mà cái đầu này của mày trở nên xấu xí như vậy? Mày không cảm thấy oán hận nó hay sao? Mày nghĩ thế nào?”

Rumi suy nghĩ và bắt đầu tự hỏi, “Tại sao mình lại gặp phải những ánh mắt thế này, khó khăn lắm mình mới thoát khỏi cảnh bị lôi ra làm trò đùa và bình yên tốt nghiệp, thế mà…”

Là lỗi của ai?

“Lỗi của con bé đó. Chắc chắn là do lỗi của Nozaki Haruka. Vì con bé Nozaki đó không đến trường nên mình phải thay nó chịu trừng phạt.” Rumi nghĩ trong đầu.

“Tao muốn giết mày.” Câu nói ấy đột nhiên sục sôi trong Rumi, trào lên cổ họng rồi thoát ra khỏi miệng.