CHƯƠNG 6 Trang Đời Lần Giở
Nầy thôi, còn một chữ nghi
Tại sao cô lẽ giữa đi và về?
Phải chăng chưa thoát u mê
Hay còn nặng nợ với quê, với tình
Thì ra lầm lũi mưu sinh
Bỏ quên pháp luận buổi bình minh trao
Chẳng thơm má phấn lụa đào
Cũng từng quan cách trong tao nhã đài
Tay nầy còn đẫm sương mai
Chân nầy còn đẫm gót hài quan san
Bước vui theo nhịp thế gian
Cùng bao trăng nước bên đàng trần ai
Vung tay hứng lấy ngày dài
Bỏ quên vô lượng đôi vai xuân nồng
U hoài một nổi mênh mông
Mai sau ai hiểu gió lồng lộng bay
Hay là tiền kiếp đắng cay
Nợ duyên còn lại kiếp nầy chưa thôi
Muôn đời bên lỡ, bên bồi
Dòng sông nào biết nổi trôi phận mình
Theo dòng chảy suốt bình sinh
Nghiệp duyên theo mãi hành trình xuôi trôi
Ngày nào thanh thản cùng trời
Khi nào giông tố rã rời tấm thân
Đôi khi trổ nhanh phân vân
Duyên và nghiệp thấy như gần mà xa
Giữa đời câu hát ngân nga
Lướt theo gió thoảng bay qua ngọn nguồn
Niềm vui chảy với ngàn sông
Về cùng biển sẽ hòa cùng nhân gian
Cung vui bật dậy thênh thang
Tung tăng nhảy múa tràng giang liên hồi
Niềm yêu thương với nụ cười
Khúc duyên hưng chấn cho đời thêm hương
Chạy vào khúc khích mười phương
Nở trang giấy thắm trong vườn nghĩa nhân