CHƯƠNG 7 Trước Minh Kính Đài
Là em xin cứ ân cần
Niềm vui thành nụ trước sân, sau nhà
Mốt mai lên đỉnh non ca
Bao nhiêu vườn mộng có ta với người
Trống chiêng thúc giục liên hồi
Đợi người bước tới chân đồi an nhiên
Bỏ quên trăm nhánh muộn phiền
Người về đậu lại trên miền tân thanh
Ngày thơm hương phúc an lành
Hoa thanh lương nở trên nhành ruỗi rong
Ta về thắp lửa, đèn chong
Soi vào tục lụy trước vòng bể dâu
Dòng sông nào nước đỏ ngầu
Thì thôi đừng nhuộm mà đau lòng mình
Nợ nần chi chuyện linh tinh
Áo cơm cũng phải tận tình áo cơm
Thà rằng đội chiếc nón rơm
Mà nghe nhẹ hẫng giữa cơn phù trầm
Tiếc gì một nổi ơn thâm
Thân mình sao nỡ đành tâm cúi đầu
Dặn lòng trong cuộc thương đau
Thẳng đường đi dẫu nông sâu khó lường
Bàn chân dạo khắp muôn phương
Phương nào cũng vẫn buồn thương đôi bờ
Trọ mình trong những trang thơ
Mốt mai em có tình cờ mở ra
Là ta trong cõi người ta
Áo xiêm thẳng nếp đi qua đời nầy
Mở lòng ra, rộng đôi tay
Nhân gian còn biết tỏ bày làm tin
Là đi là đến phận mình
Hành trình còn những thình lình đục trong
Dễ chi hạt ngọc mà mong
Đôi khi đắng chát cũng trong cõi này
Tìm chi góc bể chân mây
Thế gian trước mặt hiển bày ngỗn ngang