CHƯƠNG 8 Nghi Tâm
Ta từ hạt bụi mây ngàn
Về đây tụ với trần gian vơi đầy
Tìm vui trong những đắng cay
Ngộ chưa? – Rất tuyệt chân ngày rộng thinh
Chiều nay giữa chợ thình lình
Lắng nghe mới hiểu sự tình oan nghi
Đêm về chiêm nghiệm thị phi
Trần gian lắm mộng kẻ đi, người về
Tội tình gì chốn sơn khê
Nằm rừng ngủ núi nhớ quê vô cùng
Ra sông về biển mênh mông
Nhớ về cố quận mây lồng lộng xa
Có ai thức với quan hà
Cùng nhau tình tự giữa ta với người
Mỗi ngày mong thắm cuộc chơi
Sát-na nào vỡ tiếng cười thinh không
Bước ra gặp lạnh mùa đông
Bình an đắp chiếc áo bông nhẹ mình
Đi về gặp sự bất bình
Tránh qua ai bảo tâm mình hiền ngu
Lỡ vào vùng tối âm u
Niệm suy sẽ hiểu mùa thu lá vàng
Dòng đời cứ chảy mang mang
Xuân đi, xuân đến chớ ngần ngại chi
Nào thương, nào ghét được gì
Việc đời lắm mộng đôi khi mệt mình
Là ta trong cõi hữu tình
Rong chơi mãi giữa phù sinh yên lòng
Mặc đời cứ thế thong dong
Cung đàn thi phú ruỗi rong chơi cùng
Mai về dưới cội bách tùng
Hát ca theo nhịp mùa rung chân thành
Hạ vàng lên lũng đồi xanh
Nằm nghe tình tự suối lành hát ca
Ô kìa, cánh hạc bay qua
Tự do thư thái trên tà mây xanh
Con chim hót điệu trong lành
Dội vào lá thắm trên cành thanh lương
Hạ thơm nở ngát muôn phương
Hoa vàng vương lại mùa hương xuân nồng
Nằm nghe mây trắng thinh không
Đùa vui trên những cánh đồng tầng cao
Thu về lòng cứ xốn xao
Ngắm tranh sắc úa buồn thao thức và…
Lá vàng thỉnh thoảng lìa xa
Thì ra đoạn nghiệp đi qua đời nầy
Con sâu ngủ dưới lá bay
Rụng theo cơn gió của ngày thổi sang
Kể từ định mệnh quá giang
Nghiệp duyên thuở ấy về ngang tim người
Mùa vui theo những trận cười
Nổi buồn theo chuyện ngậm ngùi bể dâu
Mùa đông về dưới chân cầu
Nằm nghe róc rách chảy sâu dòng thiền
Đi qua muôn nhánh triền miên
Vui say cùng với muộn phiền thiên di
Chuyện đời cứ đến cứ đi
Dù to nhỏ giữ được gì trên tay
Mùa xuân vừa đậu trên cây
Hương hoa thơm ngát cho ngày xuân tươi
Đầu năm trao những niềm vui
Nụ hoa, lộc biếc cho đời xôn xao
Lòng người rộn rã nao nao
Mùa xuân trời đất tặng trao cõi người
Lòng phơi phới giữa đời tươi
Áo hoa rợp đất trong trời bao la
Nổi chìm trong cuộc mù sa
Ngọt bùi cay đắng thân ta đã từng
Làm sao nói hết riêng chung
Khổ vui ai biết trên thung lũng buồn
Lắng tâm nghe thấu ngọn nguồn
Hiểu ra sẽ biết tiếng vuông tròn dần