← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Nhiều năm sau Alex Bar vẫn thường tự nhủ với mình rằng anh chưa bao giờ thực sự muốn làm điều gì có ý nghĩa cho Barbara. Chuyến thuyết trình ở Chicago, bắt đầu ngay sau khi cho ra cuốn sách mới, đã khiến anh say khướt vì anh ghét cái trò anh đang làm, và anh đã mang nguyên cái dư vị khó chịu ấy lên máy bay một giờ trước khi để ý đến cô gái có mớ tóc vàng hoe ngồi cùng ghế với anh.

“Hình như người ta không phục vụ rượu trên máy bay,” một giọng nói mềm mại rõ ràng đánh thức anh khỏi giấc ngủ lơ mơ. “Ngẫu nhiên tôi lại là kiểu người cổ luôn có chai rượu trong túi xách. Tôi nghĩ ông có thể hoặc được tỉnh lại hoặc được trút bỏ hoàn toàn nỗi khổ sở của mình, ông Barr. Sẽ là thế nào đây?”

“Cô biết tôi?” Alex vừa hỏi một cách ngu ngốc vừa chớp mắt. Ánh sáng khiến anh bị chói. “Chúng ta đã gặp nhau?”

“Tôi biết ông. Còn ông hoàn toàn không biết tôi. Tôi chưa bao giờ thực sự gặp ông, nhưng người ta đã đưa ông lên bìa của nhiều tờ báo và tạp chí. Còn một chuyện nữa, chúng ta ở trên cùng một chương trình truyền hình sau khi ông thực hiện vài mánh khoé nhỏ với các nhà xuất bản. Tôi tên là Barbara Bayne. Một diễn viên chuyên nghiệp tồi.”

Alex lại chớp mắt, lần này ít mụ mị hơn, và đón lấy chai rượu bẹt còn độ phần tư lít. Khó khăn lắm anh mới tập trung được.

“Tất nhiên là tôi biết cô. Tôi đã nhìn thấy hàng tá phim của cô. Nhưng cô có tóc đen. Và lần trình diễn mới đây nhất... lần mà...”

“Gây khuấy động sau năm buổi trình chiếu? Ông cũng thấy đấy, phải không, và ông vẫn định uống whisky của tôi”. Giọng Barbara Bayne vang lên vui vẻ trong chuyến bay đêm tới cái thành phố đầy khói bụi mà kể từ giờ phút nàv Alex không còn muốn tới nữa.

“Thật sự tôi không cho là bộ phim hoàn toàn tồi tệ. Và tôi nghĩ cô...”

“Xứng đáng, các nhà phê bình đã nói thế. Đó là tất cả những gì họ nhìn thấy ở tôi, một từ kinh tởm... xứng đáng. Nhưng sự thật là tôi khá dễ tính và hiếm khi căm thù người khác, những diễn viên thành công hơn. Điều đó khiến tôi được mời không ngớt. Ông có muốn pha một ít nước vào rượu không?”

“Ồ, không.” Alex lắc đầu, sau đó hơi cúi người xuống Barbara Bayne. “Tôi định làm một hơi chai rượu này. Tôi cần được tiếp thêm sinh lực. Cô có muốn uống một chút không?”

“Không, cho đến khi nào ông mời tôi đi ăn trưa ở Chicago,“ Barbara Bayne dịu dàng nói. ”Tôi đã đợi thời khắc này nhiều năm rồi. Tôi nghĩ cuốn sách mới đây nhất của ông, cuốn Mọi điều đã mất ấy, thật là tuyệt. Nó hẳn phải được rút ra từ gan ruột người viết.

“Đúng. Nó được rút ra từ gan ruột tôi. Nhưng đó là động tác tiêu hóa cuối cùng. Dù sao đi nữa nó cũng rất được tán dương, và tôi sẽ vui lòng đưa cô đi ăn trưa. Tôi cũng sẽ vui lòng đưa cô đi ăn tối, và tôi cũng...”

Barbara Bayne mỉm cười, làm lún sâu thêm lúm đồng tiền trên má.

“Không. Những thứ đó sẽ phải đến muộn hơn nhiều.”

Alex cảm thấy ngượng với chính mình. Anh mò mẫm tìm bao thuốc và đưa mời cô một điếu, như cử chỉ bào chữa cho việc quan sát chăm chú hơn. Barbara Bayne có khuôn mặt sắc nét như tạc bằng đá và một lúm đồng tiền rất sâu.

“Tôi định nói là đêm nay có một trận chiến cân bằng mà tôi nghĩ tôi có thể làm cô vui, nếu cô thích những trận chiến đấu.” Anh gợi chuyện.

“Tôi thích những cuộc chiến,” Barbara Bayne nói, “mọi thể loại. Tôi thích xem một cuộc chiến lạnh lùng cho chân lý.”

“Trên sân khấu trông cô cao lớn hơn,” anh nói qua điếu thuốc. “Và già dặn hơn. Trên phim thì trông cô rất hư hỏng và lắm lời. Nhưng tôi cho đó là vì cô thuộc tuýp phụ nữ da ngăm đen. Tôi cho là cô ghét tôi nói rằng nhìn gần trông cô trẻ hơn, xinh đẹp hơn. Và ngây thơ hơn nhiều.”

Barbara Bayne bỏ mớ tóc vàng hoe rực rỡ khỏi đầu, và khéo léo giả vờ như đang phải kiềm chế.

“Đó là lỗi của người làm đầu,” cô nói. “Tôi thật sự không biết những anh chàng ấy định làm từ ngày này sang ngày khác. Tôi được biết đoạn phim ngắn về vịt con lông mượt đã diễn ra rất tốt với kiểu mắt nâu tròn sáng đặc thù của tôi.”

“Tôi sẽ thích cô nếu mắt cô màu hồng. Và vắt chéo nhau. Đó là lời tán tụng đầu tiên của tôi từ món whishky của cô, vì thế tôi nghĩ là tôi sẽ chiếm lại cái chai và sau này vào một lúc nào đó, giả vờ bình thường. Lúc đó tôi sẽ đưa ra những lời khen đúng lúc.”

Anh lại uống và giấu chai ra sau lưng.

“Tên thật của cô là Barbara Bayne à?”

“Barbara thì đúng. Nhưng nó chẳng hợp với cái họ cúng cơm của tôi là O'Shaughnessy, và người đại diện đầu tiên mà tôi có đã quyết định biệt đãi họ Bayne. Tôi cho ý thực của anh ta là bane[8], đó mới đúng là cái tôi có với sự hiện diện của anh ta. Họ khi lấy chồng của tôi là Emory. Ông biết, người mang họ Emory đặc biệt đó, với chiếc mũi quí phái và hoàn toàn không có khả năng diễn xuất. Chúng tôi đang trong tiến trình tỉnh mộng, một cách hợp pháp. Tôi thấy là hai diễn viên tồi không bao giờ làm nên một mùa hè.”

“Y khiến tôi nhớ lại,“ Alex nói. “Tất cả những nam và nữ diễn viên mà tôi đã gặp, cả trong và ngoài sân khấu, hình như đều có quan niệm là Duse luôn tạo ra một sự xỉ nhục riêng cho tài năng của mỗi người, và rằng Bernhard rõ ràng thường tạo ra nó trong thị trường cổ phiếu mùa hè.”

“Đó là thất bại hay gặp trong kinh doanh, và thật ra tôi không thấy khác nhau nhiều giữa diễn viên và nhà văn. Nhưng tôi phải nói rằng trông anh không giống một nhà văn. Trông anh giống một tay môi giới cổ phiếu đôi chút thành công hơn. Có phải anh đang đóng vai nhà văn không?”

“Không, cảm ơn.” Alex Barr lại lắc đầu. “Hầu hết mọi người đều nói trông tôi giống một giáo sư có đôi chút thành công. Và tôi có rất ít lông trên ngực, thực tế là không có sự lập dị đầy màu sắc.”

“So với một giáo sư thì anh quá ngăn nắp. Đâu rồi tẩu thuốc của anh, nếu anh là một tác giả đích thực? Đâu rồi cái anh chà mũi để cải thiện tính tình của một nhà xuất bản?”

“Không có. Tôi ghét. Nhét phồng áo và làm khét lẹt các gạt tàn. Bầu không khí can đảm giả tạo. Bầu không khí tri thức giả dối. Thích thuốc lá. Chắc chắn sẽ bị ung thư phổi ở tuổi năm mươi. Một thói quen xấu, nhưng tôi mê thức ăn, whisky và tình dục hơn là nicotin.”

“Theo thứ tự nào?” Barbara Bayne thầm thì. Ơn Chúa, cô không chỉ có khuôn mặt đẹp mà còn có sự trong sạch và khỏe khoắn trong từng đốt xương.

“Ồ, đại khái, thức ăn và whisky,” Alex mỉm cười. “Về chuyện rượu chè cô quả là một cô gái đáng yêu. Mà cho dù không có điều đó, cô cũng có một khuôn mặt buổi sớm xinh đẹp.”

“Cảm ơn. Thật là những từ đẹp đẽ. Tôi có thể nói với anh như vậy. Cho dù cái dư vị khó chịu mà anh đang mang thay cho tẩu thuốc. Và anh thực sự không gây ấn tượng cho tôi như một nhà văn bí ẩn với điều gì đó rất quan trọng để nói rằng không một người nào thật sự hiểu được ngoại trừ anh.”

“Tôi chỉ là một nhà văn chuyên nghiệp có cuộc đời sáng tác khá nghiêm túc. Nếu có điều gì đó quan trọng lọt ra thì phần lớn là do tình cờ. Tôi sợ là tôi không đủ tiêu chuẩn vào được trường Faulkner Hemingway của tính lập dị đằng sau sân khấu. Tôi chỉ viết, đều đặn, hằng ngày, và hy vọng người đại diện của tôi không nhăn nhó nhiều quá khi nhận được bản thảo. Ông ta biết, ý tôi là nhăn nhó ấy mà. Ông ta có bộ mặt để làm điều đó.”

“Không hãnh diện về nghề viết văn? Không định giá lại những viên ngọc trai vô giá tuôn ra từ những ngón tay anh? Không phải dốc sức đấu tranh một cách quá tinh vi với những ông chủ của anh, nếu có điểm chuyên nghiệp có thể bàn?”

“Rất ít. Thực tế là không có,” Alex Barr nhếch mép bực bội. “Tôi không thích những kẻ tự cao tự đại, nhưng tôi đã là một tay chuyên nghiệp trong suốt chừng ấy thời gian. Tôi thích một ả gái điếm khỏe mạnh và tốt. Tôi có thể điều khiển một số thuỷ thủ bất kỷ luật vào bất kỳ giờ nào trong đêm.”

“Anh nói như một tác giả trong mơ của nhà xuất bản,“ Barbara Bayne nói.”Còn những khía cạnh quý phái khác của tính cách? Không có ngay cả một chút tính cách nghệ sỹ thông thường? Một kẻ đánh vợ? Đá chó? Ghét trẻ con? Tất nhiên tôi biết anh đã có vợ. Tôi nhìn thấy cô ấy khá thường xuyên ở “21”. Cô ấy rất đẹp.”

“Cảm ơn. Cô ấy rất đẹp, và cô ấy cũng là một phụ nữ rất dễ thương. Cô ấy chỉ có một nhược điểm cơ bản. Tôi cảm thấy cô ấy hiểu tôi quá rõ. Điều đó để nói lên rằng cô ấy biết tôi là một người chồng phóng đãng. Tôi nghĩ cô ấy ghét ả nhân tình mà tôi giữ ở hậu cung.”

Không có sự bẽn lẽn xấu hổ cố tình nào lộ ra trên mặt Barbara Bayne.

“Chiếc máy chữ tệ hại đó?”

“Chiếc máy chữ tệ hại đó. Điều không may là tôi không biết sống theo bất kỳ cách nào khác. Và cũng không may như thế, khi cô là giám đốc, là nhà quản lý, là người sản xuất, người viết kịch bản, và tất cả những diễn viên, già và trẻ, nam và nữ, da den và da trắng, rồi khi hết một ngày trong cái ôm của Iron Maiden cô mệt mỏi đến mức đánh mất ngay chính tính cách của mình. Tất cả những gì cô muốn làm là đắm mình vào một cốc đúp martini và thả mình xuống giường với cuốn sách của cô nằm sâu trong tiềm thức, nhờ đó cô có thể thức dậy và đối chọi với toàn bộ tình trạng hỗn độn buồn thảm ngày mai. Cuối cùng cô có thể có một cuốn sách nhưng cô cũng gần như xóa bỏ chính bản thân cô với tư cách là một con người trong quá trình buồn thảm xây dựng nên nó”.

Barbara Bayne giả vờ rùng mình.

“Nếu không quá bí mật, vợ anh làm gì khi anh đang thai nghén một đứa con tinh thần mới?”

“Tôi thật sự không biết,” Alex Barr trả lời một cách nghiêm túc. “Tôi đoán là những thứ thông thường thôi. Nhà, làm đầu, quần áo, nhà hát. Cô ấy đọc rất nhiều. Một vài hội từ thiện ngu ngốc. Chúng tôi không có con.”

“Trời,” Barbara Bayne nói. “Tôi không muốn anh vĩnh viễn là đứa trẻ cưng trong nhà. Đã bao giờ anh vui đùa chưa?”

“Khi tôi làm việc thì không. Thường thì tôi quá mệt mỏi. Cũng có khi tôi bỏ công việc đấy và đi tìm cái mà cô có thể gọi là thú vui, nhưng tôi thấy tôi không quan tâm nhiều đến việc nhậu nhẹt say sưa. Tôi hay có những dư vị xấu xa và sợ phải ngủ với người mà tôi chưa biết rõ.”

“Theo quan điểm của tôi thì các nhiễm sắc thể của anh đã hiểu rõ, anh bạn.” Barbara Bayne nói. “Tôi nghĩ gen của anh đã đông lạnh, hoặc cái gì đó. Linh hồn anh cần được rung lên chút ít. Chúng ta sẽ thử điều đó đêm nay sau khi xong công việc? Hay sau khi máy bay hạ cánh?”

“Hãy cứ coi như tôi lắc đầu,” Alex Barr nói. “Ồ, Chicago đây rồi. Cô đã làm cho chuyến đi ngắn lại. Cảm ơn. Bây giờ chỉ mong chúng ta không đâm xuống cái sân bay vô dụng đáng yêu này.”

“Nếu thế thì chúng ta cũng chỉ đi theo hướng hiện nay thôi,” Barbara Bayne nói. “Tôi đang đói và khát kinh khủng và tôi không đến phòng Pump trong bộ dạng thiểu não. Báo cho anh biết là tôi ăn uống rất tốn kém đấy. Tôi là một cô gái khỏe mạnh và khẩu phần rất ổn định.”

“Tôi có mang theo tiền, và cũng có những thẻ tín dụng đẹp,” Alex Barr nói. Chiếc máy bay chạm đất với một cú va mạnh. “Ồ, chúng ta đã làm nó sống lại. Đi thôi, hãy kiếm taxi và phi đến Pump. Không có ý xúc phạm đến chai rượu dễ cầm đã giúp tôi sống sót, nhưng tôi gần như là kẻ nốc martini vào buổi trưa.”

“Anh quả rất thú vị,” Barbara Bayne nói. “Đi nào. Hy vọng anh không phản đối việc nắm tay ở nơi công cộng. Đó là thói quen uỷ mị tệ hại của tôi.”

“Trong trường hợp của cô tôi sẽ phá vỡ qui tắc lâu đời phản đối việc nắm tay nhau ở nơi công cộng,” Alex Barr nói. “Thậm chí tôi có thể dần dần thích nó.”

“Anh biết không, Barr?”

Lúc này họ đang đi qua đường băng hướng về phía nhà đón khách.

“Biết gì cơ?”

“Tôi không nghĩ là anh có cơ hội,” Barbara Bayne nói.

[8] Bane: Bả chuột.