← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

“Tôi không rõ liệu điều này có đáng với nỗ lực của chúng ta không,” Alex nói. “Với tôi, hình như có nhiều kẻ ăn bám vây quanh hơn hồi tôi còn bé. Cuộc đấu hay thực sự cuối cùng tôi xem là trận đầu tiên của Louis Conn, ngay sau chiến tranh, khi Conn đấu với Joe già láu cá đến khi Conn tự phụ và Joe đã làm nguội anh ta.”

Họ đang dùng bữa trưa nhanh trước trận đấu được cho là cuộc gặp danh dự của nhà vô địch thế giới hạng trung tương lai do các nhà tài trợ truyền hình tổ chức.

“Tôi chưa bao giờ nghe thấy tên những gã này, nhưng tôi không theo dõi nhiều trận đấu. Tôi biết một số tên tuổi như Sugar Ray, Marciano và Graziano, nhưng không biết gì về Barney Rosses, Henry Armstrong, Lou Amberses, chứ đừng nói đến con trai nhà Baer, Ceferino Garcia, và xin Chúa giúp chúng con, Tony Galento. Tôi xem hầu hết những trận đấu hay - có thể nói là tất cả những trận đấu hay - trước chiến tranh. Sau chiến tranh tôi chuyển từ xem quyền Anh tranh giải sang xem đấu bò tót, ít ra thì bò cũng trung thực.”

Barbara cắn một miếng thịt bò.

“Tôi yêu quý họ, dù ăn bám hay không,” cô nói. “Tôi thường xem họ trên tivi, nhưng chưa bao giờ thấy họ bằng xương bằng thịt.”

Alex lắc đầu.

“Truyền hình - và sự giàu có - đã làm tiêu tan những thử thách. Truyền hình đã giết chết những câu lạc bộ nhỏ, nơi bọn con trai thật sự học được cách đánh nhau trước khi chúng bị ném vào một cuộc đấu thật sự. Còn sự giàu có thì làm tiêu tan những đam mê mãnh liệt. Ai còn muốn bị vỡ mũi và rách tai khi có thể làm ra trăm đô một tuần nếu là nhân viên văn phòng và ba trăm đô nếu là thợ hàn? Một cái bụng rỗng mới làm ra một tay đấm giỏi. Đó là cách duy nhất để họ có thể vươn lên từ đường phố”.

Anh nhìn đồng hồ, và tìm séc.

“Sắp đến lúc phải đi nếu chúng ta muốn xem Tiger Taggert đánh gục Bolo Bermudez. Quả là một trận đấu đặc biệt vào thời gian này. Tiger thật sự là người da trắng. Tôi nghĩ chúng ta đang cạn kiệt những tay đấm bốc da trắng,”

Họ len theo lối đi đến dãy thứ ba.

“Sao thế, chúng ta có chỗ ngồi ở khu báo chí cơ mà,” Barbara ngạc nhiên hỏi.

“Quỷ bắt nó đi, cái đứng sau hàng trăm dãy ghế được gọi là ”khu báo chí“ những ngày này. Đó là biểu tượng của địa vị, và một số người vẫn còn nhớ tôi từ những ngày cũ tốt đẹp ở bãi biển Jacob, khi tôi mặc những món đồ đó.”

Một người đàn ông bạch tạng trông như thần lùn giữ của quay lại từ chỗ góc sàn đấu, bắt gặp ánh mắt của Alex, ông ta vẫy tay.

“Chào Whitney,” Alex hét lên qua lớp khói. “Đó là Whiney Bimstein, có lẽ là huấn luyện viên vĩ đại nhất và bất tử nhất mọi thời đại. Hãy nhìn Whitney với hai miếng bảo vệ răng trong miệng và cô biết không ai sẽ kêu gọi đánh nhau vì máu. Ông ấy và Ray Arcel là những người cừ nhất.”

Một người khác, có cặp mắt cú vọ của người Ý, vẫy tay từ một mé khác của sàn đấu.

“Chris Dundee đây. Hôm nay Dundee cổ vũ cho học trò của mình. Tôi biết Dundee từ khi ông ấy còn là nhà quản lý và đang nghèo đói. Tôi cho là tôi biết tất cả bọn họ. Lou Diamon. Chúng tôi gọi Diamon là ”Người bẻ ghi trung thực“ vì ông ấy chưa bao giờ ăn trộm toa chở hàng. AI Weill, người đã đấu với Ambers và cho ông ta về vườn khi Lou không làm được thế một lần nữa. Fat Eddie Mead và nàng công chúa Ấn Độ của ông ta. Tôi biết tất cả bọn họ khi tôi còn trẻ và hăm hở học hỏi mọi thứ.”

“Anh thích nhớ lại hồi ấy phải không?”

“Có lẽ thế. Tôi thích nhớ lại cái đêm mà Galento, đầy những bia, gặp một Louis sung sức với cú móc trái bất ngờ cộng với chửi rủa khiến anh chàng này gần mất hết nhuệ khí. Tôi nhớ cái đêm ở Washington khi Buddy Baer, võ sĩ chưa nhiều kinh nghiệm, tung cú đấm tay phải trúng cằm Joe và cho anh ta bay qua vòng dây rơi vào lòng tôi. Cô có thể không tin. Nhưng Joe luôn trở lại và đánh gục những người đã từng thắng anh ta, rồi Marciano đã thuyết phục được Joe giải nghệ bằng một loạt cú đấm tay phải”.

Người dẫn chương trình đang giới thiệu hai võ sỹ. Võ sỹ da trắng, Tiger Taggert, người săn chắc đầy tàn nhang, tóc tua tủa và trông có vẻ một tay đấm cừ. Anh ta cũng khá dẻo dai. Võ sỹ da màu, Bolo Bermudez, người chắc nịch không có góc cạnh.

“Anh ta là người Cuba,” Alex nói. “Một đất nước còn nghèo đói chỉ đủ để sản sinh ra những võ sỹ giỏi từ những cánh đồng mía. Họ phải vung dao nhiều để kiếm mười xu mỗi ngày. Tôi sẽ đánh cuộc với cô hai ăn một - mười đô ăn năm - vào gã người Cuba.”

“Anh đã nhìn thấy chỗ chênh lệch?”

“Chẳng có chỗ chênh lệch nào thực sự quan trọng trong một trận đấu như thế này. Sáu ăn năm và cho cô chọn. Cô muốn cách khác, tôi sẽ cho cô hai ăn một và chọn võ sỹ da trắng.”

“Tôi sẽ lấy Tiger,” Barbara nói. “Trông anh ta rõ là một võ sỹ. Cánh tay anh ta rất khỏe.”

“Được rồi, cứ để xem xem,” Alex nói. “Cồng rồi kìa.”

Tiger di chuyển luôn. Anh ta thận trọng tiến về phía giữa võ đài, tay để thấp, và khi gã người Cuba vạm vỡ gầm lên tung một cú bạt, gã da trắng đầy tàn nhang vươn cánh tay trái dài đấm trúng mũi địch thủ. Đòn ra có vẻ không mạnh lắm, không hơn một cú đẩy - nhưng máu bắt đầu chảy ra từ mũi Bermudez. Tiger di chuyển, vẫn rất thận trọng, và giáng một đòn tay phải vào bụng võ sỹ Cuba khiến anh ta gập người lại. Bước lùi về sau, Tiger móc một cú tay trái đột ngột vào cằm võ sỹ Cuba, và người ta có thể thấy đầu anh ta kêu răng rắc.

“Đêm nay có vẻ ngắn đây,” Alex lẩm bẩm khi Bolo ôm ghì đối thủ. “Cô có muốn tôi trả tiền ngay bây giờ không?”

“Không phải lúc này,” Barbara khàn khàn nói. “Nhìn kìa”.

Bolo Bermudez đã cắn vào cổ Tiger, và trong tư thế ôm sát, anh ta đang liên tục tung những cú khủng khiếp vào cái mạng sườn gầy gò của gã da trắng. Khi trọng tài tách họ ra, võ sỹ Cu ba đấm mạnh vào cằm Tiger, làm anh chàng này choáng váng, trọng tài ngăn võ sỹ Cuba lại, cảnh cáo anh ta không được đấm vào chỗ gãy. Có máu trên vai Tiger từ chỗ mũi bị chảy máu của Bermudez, nhưng mạng sườn của gã da trắng cũng có một vùng màu hồng đau nhức do những cú đánh giáp lá cà.

“Có lẽ chú bé của tôi dai sức hơn ta tưởng,” Alex thì thầm, “Xem kìa”.

Bermudez gầm lên, tung một cú đấm thẳng bằng tay trái vào miệng, và thoi một cú móc mạnh vào hàm Tiger, tiếp theo là cú đấm tay phải vào cằm. Miệng Tiger bắn ra một tia nước bọt, và Bolo ở trên ép anh chàng vào dây thừng, liên tục thoi như giã gạo vào bụng.

Tiger bật người khỏi dây thừng, tung một cú đấm tay trái dưới thấp, và tạt chéo một cú tay phải khiến gã da đen ngã khuỵu gối xuống. Anh ta bị đếm đến tám và đứng dậy khi cồng vang lên.

“Ô, gã của tôi đã mất một điểm và bị đánh bẩn khi hắn ôm sát người,” Alex nói. “Nhưng chưa xong đâu. Hiệp hai rồi.”

Cả hai võ sĩ gầm lên ở giữa võ đài, tiến tới bằng những bước dứt khoát, đứng thủ thế. Alex nhìn Barbara Bayne đang thở hổn hển bằng chiếc mũi trắng hồng. Đôi môi cô mím lại thành một đường thắng, và ngực cô phập phồng mỗi lần hai gã võ sĩ va vào nhau.

Không có mánh khóe gì ở cuộc đấu. Alex nghĩ, hai gã đàn ông đấm như Tony Zale đã từng đấm, khi ông còn là kẻ bất khả chiến bại, như Henry Armstrong đã từng đấm, khi ông còn là chiếc cối xay gió dẻo dai. Mắt phải của Bolo đã hoàn toàn sưng vù, với một vết rách sâu trên lông mày đang phun máu. Trọng tài chỉ làm ra vẻ muốn tách hai võ sỹ đang ôm cứng lấy nhau và đấm nhau như thể họ tự muốn bẻ gãy chính họ. Alex chợt nhớ đến câu chuyện về cách một con thú hoang có cái tên Ace

Hudkino một lần đã bóp nát trái tim, cơ thể và linh hồn Ruby Goldstein bằng cách nhai sống anh ta sau khi gã trai Do Thái nhỏ cừ khôi có một trận đấu đã “thắng trong túi”. Gallico đã viết về chuyện này rất hay.

Võ sĩ da trắng Tiger, người dính đầy máu của võ sỹ Cuba. Bản thân anh ta không bị vết thương nào, nhưng cả hai mắt sưng húp thành hai khe nhỏ, và bụng anh ta đỏ ửng y như bả vai do những cú đấm gần tàn bạo mà anh ta phải chịu. Đám đông đã đứng cả dậy, gào thét, và Alex sửng sốt trước tiếng hét the thé dữ tợn phát ra từ cô gái tóc vàng xinh đẹp ngồi bên cạnh anh.

“Giết hắn đi, Tiger! Nào, nào, đúng rồi, đúng rồi!” Barbara Bayne la lên đầy phấn khích, và Alex có thể nhìn thấy màu trắng lộ ra trên đồng tử của cô, giống như mắt một con ngựa điên.

Cồng vang lên khi hai võ sỹ đứng chạm chân nhau, và ghìm chặt nhau cho đến khi trọng tài phải thô bạo tách họ ra.

“Nếu tôi không lầm,” Alex nói khẽ với Barbara. “Hình như chúng ta đang tham gia vào một cuộc tàn sát ở đây.”

Barbara như không nghe thấy anh nói. Cô đang chồm người ra phía trước, thở một cách nặng nhọc, cặp mắt dán chặt vào góc của võ sỹ da trắng, nơi những người săn sóc đang làm việc điên cuồng để phục hồi sức lực cho anh ta.

Cồng báo hiệu hiệp ba vang lên và hai gã đàn ông xô vào nhau mà không buồn đánh nhử hoặc tránh đỡ, cả hai cùng tung ra cú xuynh tay phải để hạ đo ván, và cả hai cùng đấm trúng vào hàm của nhau. Cùng một lúc cả hai võ sỹ đổ xuống sàn như cái cây bị đốn - gã da trắng ngã sấp, còn gã da đen thì ngã ngửa. Đám đông khán giả đã đứng hết cả dậy, tiếng gào thét man dại tràn ngập võ trường, và lại một lần nữa Alex giật mình, nhưng không bị sốc nữa, khi nghe thấy tiếng rên rỉ gần như nức nở của Barbara Bayne. Đôi môi cô để lộ hàm răng nghiến chặt.

Có thể thấy khá rõ là trọng tài chưa bao giờ gặp phải một tính huống tương tự. Ông ta đứng đó, giữa hai võ sỹ, và bắt đầu đếm. Khi đến bảy thì Bolo Bermudez quỳ lên được một chân, và đứng thẳng được dậy ở giây thứ chín. Gã loạng choạng bước ra góc giữa và hổn hển bíu lấy dây thừng. Khi đếm đến mười võ sĩ da trắng vẫn không nhúc nhích được, trọng tài bước ra góc giữa, gật đầu với Bolo Bermudez, và gã Cuba da đen lảo đảo tiến lại. Trọng tài cầm tay gã giơ lên. Khi ông này vừa buông tay thì võ sỹ người Cuba lại đổ ập xuống sàn, bất động như đối thủ của mình.

Cả đám đông trợn tròn mắt, Alex nói:

“Quỷ tha ma bắt tôi đi nếu tôi thấy cái gì giống thế này trong những trận đấu mà tôi đã xem - hai võ sỹ đánh nốc ao nhau bằng cùng một cú đấm. Cứ sống rồi sẽ thấy. Này, có chuyện gì xảy ra với cô vậy?”

Barbara tái nhợt như người chết

“Tôi... tôi không thể thở được. Tôi cần một chút không khí - một chút không khí và có lẽ một chút rượu nữa. Và để ngồi. Tôi nghĩ tôi phải ra khỏi đây. Tôi hét có to lắm không?”

“Đủ to đấy,” Alex cười. “Tôi đã sợ là cô sẽ cầm giày xông lên võ đài để giúp cho gã trai của cô. Hình như cô chưa bao giờ xem một trận đấu tranh giải thực sự phải không?”

“Chưa có ai mời tôi,” Barbara nói. “Nhưng nó thật tuyệt diệu. Tôi chưa bao giờ bị kích động như thế trong đời.”

“Tốt hơn là cô nên tránh xa những cuộc đấu bò,” Alex thầm thì. “Nếu cảnh máu chảy tác động đến cô như thế này. Các tay đấu bò có một câu thành ngữ, nếu một quí bà bị xúc động bởi một cuộc đấu: Que mantenga el taxi corriendo”.

“Nghĩa là gì?”

“Gọi sẵn taxi khi đến lượt con bò cuối cùng, để có thể nhanh chóng đưa một quí bà về nhà trước khi cô ta bình tĩnh lại.”

“Vậy anh đã gọi sẵn taxi chưa?” Barbara Bayne hỏi, và cặp mắt cô mở tròn.

“Có rất nhiều taxi rỗi ở Chicago,” Alexander Barr nói.