← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

“Anh đã được nghe nói là mọi chyện sẽ xảy ra theo cách này,” Alex Barr nói. “Song anh không tin. Anh vẫn chưa thể tin được là mọi chuyện lại diễn ra đúng như thế. Không sớm quá, không nhanh quá. Nó gần như đã xảy ra, một lần, ở London, từ rất lâu rồi, trong một hoàn cảnh giống thế này, cũng có máu và sự kích động. Nhưng anh đang để sang ngày mai những việc cần làm trong hôm nay, liệu có ai trong số chúng ta biềt điều đó hay không.”

Barbara Bayne không chút ngượng ngùng trần truồng đi quanh phòng để tìm bao thuốc lá.

“Em đoán anh nghĩ là em muốn. Thực sự là không... em không... em thực sự không...”

“Cách nói của em giống hệt như...” Alex buồn buồn, “những lời sau cùng anh được nghe ở London.”

“Thế ở London đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng Alex đầy cay đắng

“Anh đã phải gián tiếp chịu trách nhiệm về cái chết của một cô gái mà gần như anh đã yêu. Đây là cả một câu chuyện dài và anh sẽ kể cho em. Có lẽ anh và cô ấy sẽ đầu hàng trước sự thôi thúc, như anh và em đêm nay, nhưng...” Anh lắc đầu “Anh không biết liệu em có tin là mình nắm được hạnh phúc trong tay khi nó đến hay không. Đêm hôm sau anh quay lại để nhặt lấy tình yêu của mình và thấy tòa nhà đã bị san phẳng. Bọn Đức đã làm anh lỡ hẹn. Thế đấy.”

“Em rất lấy làm tiếc,” Barbara Bayne nói. “Nhưng em không tiếc vì việc chúng ta đã vội vã lên giường, cũng như không đổ lỗi cho trận đấu. Sớm hay muộn em cũng sẽ có được anh, mặc dù...” Cô cưới khúc khích. “Em phải thừa nhận rằng chiếc taxi gọi sẵn là một ý tưởng hay. Bây giờ,” cô nhanh nhảu nói. “Em cho là chúng ta nên mặc quần áo và đi dạo một vòng trong làng. Trời hãy còn tối mà.”

Alex ra khỏi giường, và Barbara vỗ nhẹ vào lưng anh.

“Em nghĩ anh có thể dùng con dao cạo râu khác,” cô nói. “Mặt anh râu ria tua tủa. có một lưỡi dao cạo trong bộ đồ trang điểm của em đấy.”

Alex đau đớn cau mày. Hệt như thể đêm nay Sheila hiện về. Ý nghĩ của anh lướt đi khi anh tắm và cạo đám râu mới mọc đêm qua. Những điều này không xảy ra với một nhà văn đã có vợ, tẻ nhạt và đạo mạo. Chưa gặp nhau buổi sáng và lên giường trước lúc mười một giờ. Chuyện xảy ra quá nhanh - quá quá nhanh. Nhưng đã xảy ra. Không nông cạn, không ngượng ngùng và nói chung - một người đàn bà đẹp. Barbara Bayne. Một diễn viên nổi tiếng. Ba hiệp của trận đấu quyền anh và lên giường không do dự. Anh lại lắc đầu như một võ sĩ đang lảo đảo. Đột nhiên anh cảm thấy mình thật nông nổi, trong trắng và trẻ trung kỳ lạ và tuyệt diệu.

“Anh không thể ngồi đó suốt đêm nay được,” giọng nói của cô vang lên. “Nhường vòi tắm cho em được không anh?”

“Tất cả là của em mà,” Alex nói và bước ra ngoài với chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng. Barbara hôn anh khi đi ngang qua và phát nhẹ vào người anh lần nữa.

“Hừm,” cô nói. “Thật là một người đàn ông sạch sẽ, ngọt ngào, dễ thương. Đợi một phút là em xong ngay. Cái be của em thuộc quyền anh đấy.”

“Không cần uống,” Alex nói. “Anh đã say rồi. Cứ để cửa mở và anh sẽ kể cho em câu chuyện ngụ ngôn về cái thời anh thấy một người đấu bò đã hấp hối lại vùng dậy, đá vào mặt con bò và sau đó giết nó bằng thanh gươm, và rồi cả người đấu lẫn con bò đều ngã gục và chết bên nhau. Chẳng ai biết phải tặng đôi tai của kẻ nào cho kẻ nào, giống như trận đấu đêm nay vậy.”

“Em không thể nghe được anh nói gì,” cô nói qua tiếng nước chảy rào rào của vòi tắm. “Mặc quần áo vào đi. Em đang rất vui.”

“Anh là người đàn ông rất kỳ lạ,” Barbara nói một giờ sau. “Ở một giai đoạn nào đó anh phải bị buồn chán bởi một điều gì đó, hoặc, nhiều khả năng hơn, bị đánh bại bởi một ai đó. Một mớ phức tạp?”

Họ đang ngồi ở một nơi được gọi là Le Boeuf, nghe tiếng dương cầm rụt rè do cô gái có cái tên Jeri chơi, với một chữ “r”, cô đang hát bằng một giọng ngập ngừng và thường xuyên nhấp giọng bằng chiếc cốc vại đựng suất đúp rượu mạnh. Ngọn lửa sắp tàn hắt bóng loang loáng lên bức tường đỏ lộng lẫy đối diện. Barbara Bayne vừa chìa tay chạm nhẹ vào má Alex Barr, và nhổm lên khỏi chỗ ngồi, đặt một chiếc hôn nhẹ nhàng lên môi anh.

“Trước đây chưa từng có ai làm anh dễ chịu phải không?” Barbara Bayne hỏi. “Chưa cô gái nào từng vỗ vào mông anh vì cô ta cảm thấy thích nó phải không?”

“Thật sự anh không biết,” Alex nói. “Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ nhiều về điều đó. Hình như kể từ khi anh biết nhớ đến già lúc nào anh cũng bận khủng khiếp. Có lẽ anh không có thời gian để dành cho người mà em gọi là làm anh ”dễ chịu“. Có lẽ anh đã không cho phép điều ấy xảy ra”.

“Anh thật là ngốc, anh hiểu không,” Barbara Bayne nói. Trông cô thật quyến rũ dưới ánh lửa, ngọn lửa đã khắc sâu thêm ấn tượng của đôi gò má và chiếc mũi thẳng, làm sâu thêm lúm đồng tiền mờ ảo. Cô mặc chiếc áo dài màu đen đơn giản với chuỗi hạt và đôi hoa tai ngọc trai, một nét trang điểm nhẹ nhàng trên mắt và không tô son.

“Anh thật là ngốc,” cô nhắc lại. “Vì anh có khiếu vui đùa mà anh chưa nhận ra. Em đã thấy anh ở cái nơi kinh khủng đó trên phố Rush Street, nơi những diễn viên thoát y vũ với bộ trang phục đầy tua và núm. Không khí thật thô lỗ và tục tĩu và anh cười như một con linh cẩu. Anh đã hạnh phúc vào trưa nay ở Pump, và anh hài lòng, thậm chí còn hơi kiêu hãnh khi Phil nhớ ra anh và Kup đến uống với anh một ly. Trông anh thật vui sướng lúc cuộc đấu diễn ra. Anh hoà nhập với mọi người. Em đã thấy anh với những người hầu bàn và lái taxi. Anh thật thú vị trên giường, tha lỗi cho em vì sự diễn đạt này. Nhưng đã bao giờ, đã bao giờ anh thật sự để mất bình tĩnh và rú lên chưa?”

“Anh e là việc rú rít không có nhiều trong gia đình anh, ngoại trừ một anh bác suốt ngày say xỉn và nguyền rủa Chúa vì sự bất tài. Ông ấy đúng là một anh bác. Ông ấy cũng ghét cả anh già Noel.”

“Thế anh đã bao giờ say chưa? Em muốn nói là say thật sự ấy. Say bí tỉ. Thù địch. La hét. Đập phá đồ đạc?”

“Theo anh nhớ được thì chưa,” Alex Barr nói. “Anh thuộc loại người mà em có thể gọi là chịu tải tốt. Nói chung anh biết lúc nào cần đi nằm trước khi có người khuyên anh làm điều đó. Sự thực là anh luôn ngái ngủ.”

“Nhờ Chúa, anh đã chịu đựng, đúng không,” Barbara Bayne nói. “Em không biết liệu em có muốn đi dạo quanh khi anh làm tràn nước máy xay ra không. Có lẽ anh đã đốt cháy chuồng ngựa và bắn vào cảnh sát trước khi cưỡng hiếp nữ công tước.”

“Anh có rất ít kinh nghiệm với các nữ công tước,” Alex nói, “một lần, trên tàu, anh đã biết một nữ tử tước khá xinh đẹp.”

“Anh đã kể những giai thoại kinh khủng.” Barbara nói. “Rồi sao nữa?”

“Không có gì nhiều. Anh không có tài khéo léo với sắc thái cá nhân. Ai cũng làm một điều gì đó không bình thường trong chiến tranh, cho dù đó là mệnh lệnh duy nhất làm thay đổi thế giới. Trong trường hợp của anh mệnh lệnh tốt nhất được đưa ra khi khẩu đại bác bị vỡ theo cách không ai nghĩ tới và đã tìm được lời khuyên ngay tức thì.”

“Và anh sẽ nói: Quả ngư lôi chết tiệt?” Barbara hỏi. “Tăng hết tốc lực”?

“Không,” Alex đáp. “Anh chỉ nói với thuyền phó phụ trách súng qua điện đàm: ”Chữa đi“. Câu chuyện được lưu truyền mãi về sau này.”

“Anh đang hoàn toàn bịa về cuộc chiến tranh của anh, phải không?”

“Anh không biết là nó biểu hiện rõ ràng đến thế. Thật sự anh khiếp sợ trước cái chết.”

“Và bây giờ vẫn thế?”

“Không hoàn toàn. Ồ, đúng, có lẽ. Đôi khi. Anh thường có cảm giác là tất cả những gì anh đang có, một ngày nào đó sẽ có người đến lấy đi khi họ nhìn thấu suốt anh. Anh không tin nổi là mình đã kinh qua chiến tranh. Anh không tin nổi là mình đã viết tất cả những gì mình đã viết. Lúc nào ký séc anh cũng nghĩ có lẽ cảnh sát sẽ tống anh vào tù vì tội giả mạo. Anh không tin là mình đã từng bắn voi hay hôn một cô gái đẹp, hay hài lòng lên gường với một ai đó.”

“Em có, như người ta thường nói, một tin cho anh. Có lẽ anh chưa bao giờ trải qua một cuộc chiến tranh nào. Có lẽ anh chưa bao giờ viết một cuốn tiểu thuyết nào. Có lẽ một ngày nào đó sẽ có người đến và lấy đi của anh tất cả. Nhưng anh còn biết điều gì nữa không?”

“Anh nghĩ vậy,” Alex Barr cúi đầu. “Đúng, điều đó, anh tin.”

“Tốt hơn là anh nên tin,” Barbara Bayne nói, và vươn người qua bàn để hôn anh. Lúc này đôi môi cô thật ấm áp, mềm mại và mong manh.

“Đây là câu nói đùa cũ,” Alex Barr nói. “Nhưng anh sẽ dùng lại nó. Phòng anh hay phòng em nào?”

“Khỏi phải bàn,” Barbara Bayne đáp và cầm lấy chiếc xắc.