CHƯƠNG 12
Đốm đỏ của hai điếu thuốc lá lập lòe trong bóng tối. Barbara nằm cuộn tròn ấm áp với mái đầu gối lên bờ vai trần của Alex. Anh chợt ngồi dậy và bật ngọn đèn ngủ.
“Anh không muốn âu yếm em trong bóng tối,” anh nói. “Em đáng yêu đến mức không được âu yếm em trong bóng tối. Anh muốn nhìn thực rõ cái anh đang có ở đây. Hầu như anh chưa biết gì về cái anh đang có ở đây.” Anh với tay ra sau và đặt phịch chiếc gối xuống dưới đầu cô. Mái tóc vàng hoe ẩm ướt rối bù, tạo ra những lọn xoăn nhỏ kiểu trẻ con ẩm ướt quanh những chỗ lõm ở cổ và bờ vai cô. Đôi mắt nâu sáng nhìn thẳng vào Alex, và đôi môi đầy đặn sắc nét hơi hé mở.
“Ở đây anh đang có một người đàn bà rất hạnh phúc,” Barbara Bayne nói. “Em chỉ không nhớ được điều gì đã diễn ra, hai người xa lạ lao thẳng vào cánh tay nhau và lên giường. Chiếc giường kỳ lạ, đáng yêu, tuyệt diệu”.
“Anh vẫn phải thức tỉnh mình,” Alex vừa nói vừa ngồi dậy thõng chân ra khỏi giường. “Anh nghĩ một ly rượu sẽ làm anh hết run. Anh chưa quen với những phép màu. Còn em?”
“Em cho là... em thật sự không quan tâm. Em thấy phần nào như đang ở ngoài vũ trụ, và một ly rượu, cách này hay cách khác, có vẻ không phải là điều cực kỳ quan trọng lúc này. Bằng trực giác em cảm thấy em sắp sửa bênh vực anh, Barr. Anh đang không dám rời xa em lâu.”
Alex rời khỏi giường. Anh rót hai ly từ chai Scotch trên tủ com mốt, châm thêm hai điếu thuốc và mang một ly cùng một điếu thuốc đến cho Barbara. Anh ngồi lên thành giường và đặt tay kia lên đường cong được trùm kín mát mẻ nơi đùi cô.
“Anh đã nói từ đầu là anh không thấy thoải mái lắm khi ngủ với người lạ,” anh nói. “Có lẽ anh phải biết chút ít về em nếu điều đó sẽ mang lại một khía cạnh mới mẻ đáng yêu. Barbara Bayne. Lúc này anh cảm thấy điều gì đó như trong truyện thần tiên. Dẫu sao đi nữa thì em là ai vậy?”
Barbara chậm rãi mỉm cười với anh, và để hàng mi cụp xuống.
“Em đã nói với anh rồi. Em là một diễn viên chuyên nghiệp tồi. Một sản phẩm của một hệ thống. Một mặt hàng phế phẩm. Em được sinh ra trong ống nghiệm. Em thật sự không phải là em. Em là một tác phẩm lắp ghép, pha trộn với lượng bằng nhau của những quảng cáo, bài tập nói, bài tập hát, bài tập nhảy, bài tập diễn xuất, hoạt động môi giới, hệ thống đẳng cấp của Hollywood, những nhà sản xuất, cháu của những nhà sản xuất, lợi ích từ thiện, xã hội quán rượu, trợ lý đạo diễn thứ nhất và đạo diễn thứ hai, các diễn viên, tất nhiên, và cuối cùng là một chút tò mò cá nhân đã kiếm cho em tấm bằng đại học vào những lúc rảnh rỗi. Em là người gốc Galatea, kiểu trước chiến tranh thế giới thứ II. Tất cả những gì về thân thế của em anh có thể kiếm được rất nhiều mà không mất tiền.”
“Và sẽ làm lại, anh hy vọng và tin như thế.” Alex mỉm cười, hôn lên đầu ngón tay và chạm vào mũi cô. “Thế ai đã là em trước khi chú lùn tóm được em trong tay?”
“Tin hay không tuỳ anh nhưng em đã từng là một cô gái nhỏ bé đầy tàn nhang có cái tên Barbara O'Shaughnessy, thường tết tóc đuôi sam và có một con ngựa đốm nhỏ. Em chưa bao giờ có nhiều búp bê. Em cũng đã trưởng thành một cách khá dễ dàng. Các cô gái thường dậy thì rất sớm ở Kilgore, nơi em đã được thụ thai, chào đời rồi lớn lên trong một gia đình không nghèo lắm và đầy tình thương. Em sớm phát triển về thân hình. Em cũng sớm nhận thức được mẹ em và em đã khiến ba em đồng ý cho em tham gia một cuộc thi sắc đẹp. Nó được kết hợp với cuộc thi của các cao bồi. Và một chú lùn đã đi vào đời em với cái đầu trọc và cái bụng hơi phệ đáng yêu. Anh ta tên là Shelley Waxman, một anh chàng ba hoa hấp dẫn cho một chi nhánh nhỏ. Có thực là anh muốn nghe không?”
“Anh muốn nghe thật mà. Anh biết rất ít về cô gái O'Shaughnessy. Giờ hãy kể cho anh về tác phẩm.”
“Cho em điếu thuốc nữa,” Barbara nói. “Và cho em mượn cái áo của anh. Em sẽ nói được tốt hơn khi ngồi dậy, mà lúc này em đang cảm thấy mình rất rất trần trụi, trần trụi hơn trước rất nhiều. Tất cả bắt đầu từ cuộc thi, cái lý do đã đưa đẩy em tối Houston sau khi em trở thành hoa hậu Kilgore, Texas, năm 1936...”