CHƯƠNG 20
Alex tỉnh dậy khi ánh mặt trời làm anh chói mắt, họng anh khát khô, còn miệng thì có vị rỉ đồng kinh khiếp. Cái đau chọc thủng mắt anh, còn đầu thì đập thình thịch cùng với nhịp đập của tim. Anh vẫn mặc nguyên bộ đồ ngắn. Anh cởi bỏ đồ lót và dò dẫm đi vào phòng tắm.
Anh ngắm nhìn mình trong chiếc gương mờ xỉn trên giá để quần áo, và lại nhăn mặt. Không biết làm sao mà một người đàn ông trần truồng luôn có vẻ trần truồng hơn một người đàn bà trần truồng. Vòi hoa sen đã làm mớ tóc hoa râm của anh dính bết vào hộp sọ. Bộ râu anh màu xám xanh tương phản với nước da vàng vọt ốm yếu. Cặp mắt vằn lên đỏ ngầu, mí mắt nổi hột mọng lên. Nhưng quần anh đã được treo gọn gàng trên mắc. Áo khoác anh bị vết hằn ở khuỷu do mồ hôi, nhưng nó cũng được gấp gọn trên một chiếc mắc khác. Áo sơmi, cũng vậy, được căng phẳng trên chiếc khung dây rẻ tiền, nhưng cổ áo đã nhão ra do mồ hôi và bốc mùi chua loét. Cà vạt ố màu mồ hôi, được vắt trên ghế, còn tất thì được để trên giày.
Hẳn phải có ai đó đặt mình vào giường, anh lẩm bẩm. Có Chúa chứng giám là trong tình trạng đó mình sẽ không treo được bất cứ thứ gì. Ai nhỉ? Ôi trời, đó không thể là ai khác ngoài Dinah, không lẽ? Trời đất. Mình nhớ ra rồi, đó là Di.
Anh nhớ lại được nhiều hơn khi mặc xong quần áo, mấy ngón tay run rẩy mò mẫm trên những chiếc cúc và vụng về loay hoay với chiếc cà vạt ẩm ướt. Việc buộc dây giày lại làm cơn đau nhói lên trong đầu. Anh cảm thấy mệt lả, buồn nôn và cái vị đắng như mật ghê tởm lại dậy lên trong họng. Alex Barr hiếm khi say xỉn, và hầu như không bao giờ uống rượu vào buổi sáng, trừ những chuyến đi câu cá hoặc săn bắn với bạn bè thuộc giới mày râu. Anh nhìn đồng hồ: mới mười hai giờ trưa, mà các quán rượu ngày chủ nhật không mở cửa đến một giờ. Vậy là Alex Barr, khổ sở bởi lương tâm và cảm giác bồng bềnh kỳ quái, gần như sẽ đánh đổi tất cả để lấy một cốc nước cà chua, một cốc whisky chua loét, hay một ly cam lạnh có pha thêm rượu gin. Anh gọi phục vụ phòng và được báo rằng quầy bar của khách sạn không mở cửa đến một giờ. Tất cả những giờ trước nó đều đã mở cửa.
Cảm giác nhếch nhác bẩn thỉu trong bộ quần áo chua lòm sặc mùi khói thuốc, Alex nhìn quanh phòng. Anh sờ túi áo: không một xu. Nhưng có, đặt gọn gàng trên chiếc bàn cạnh giường, và cùng với nó là một lá thư, trên có viết vài dòng nghuyệch ngoạc vội vàng.
Nhà văn: Em đã cố mang anh về nhà, nhưng anh là kẻ cứng đầu cứng cổ nhất trên đời. Vì thế điều tốt nhất em có thể làm được là đưa anh về đây và quăng anh lại. Lúc nào đó, khi anh tỉnh táo hơn đôi chút, hãy gọi cho em ở văn phòng và chúng ta sẽ thử làm người tình lần nữa. Đêm hôm qua không phải là đêm của em dành cho mối tình lãng mạn, nhất là vì anh luôn gọi em là Amelia. Hãy giữ gìn sức khỏe. Mọi chuyện không phải là hoàn toàn tồi tệ.
Lá thư được ký đơn giản: Dinah.
Alex lại nhăn mặt. Mọi chuyện ùa về dồn dập và rất rõ ràng, từ ly rượu đầu tiên uống một mình ở Shor, lừa phỉnh Ziggie không thành, cho đến khi Dinah Lawrence bước vào quán.
“Chào nhà văn,” cô nói. “Ngôi sao văn học hàng đầu của chúng tôi đang làm gì một mình ở New York trong tối thứ bảy thế này? Em nghĩ là vào kỳ nghỉ cuối tuần những anh bạn cánh hẩu của anh thường đến Hampton.”
“Xin chào,” Alex nói, gần như mừng cuống lên khi thấy Dinah Lawrence. “Đến đây làm một ly nào. Hay em đang định gặp ai?”
“Chẳng gặp ai cả. Em thuộc số các cô gái đêm thứ bảy là đêm cô đơn nhất. Chán ngán với việc xem tivi, gặm nhấm nỗi thất vọng về một tương lai khô khan cằn cỗi và quyết định xuống phố thử đón một chàng thủy thủ, hoặc một cái gì đó. Đây dường như là nơi thích hợp để bắt đầu.”
“Hồi chiến tranh,” Alex nói, “anh đã từng là một thủy thủ già. Lên boong đi, thuyền phó, và hãy cho tôi một lời an ủi. Em uống gì nào?”
“Gin. Cho cốc đầy vào. Đầu tiên là tonic đã, rồi sau đó em sẽ tăng dần. Thật sự cái gì đã khiến anh ra khỏi nhà trong bộ đồ thể thao thế này?”
Alex đã cảm thấy khá hơn. Anh chăm chú nhìn Dinah Lawrence với sự tán thưởng hạnh phúc. Trông cô rất xinh, anh nghĩ, cho dù hàm răng hơi dài.
Di Lawrence là loại mà trong chiến tranh người ta thường gọi là “nữ chiến binh.” Đó chính là vấn đề khiến cô không thành nổi một cô gái gợi cảm. Đàn ông thường phải lòng những nữ chiến binh, nhưng hình như họ thích cưới những cô gái có dáng vẻ ngọt ngào hơn. Cô cực kỳ xinh: cặp mắt xanh huyền ảo, mái tóc hơi có màu xám, nhưng cô không nghĩ tới chuyện nhuộm nó.
Cô quá tuổi ba mươi từ lâu, có lẽ đã ngót bốn mươi và là một nhà báo kỳ cựu được ngưỡng mộ trong thành phố - chưa có ai gọi cô là nữ nhà báo - và Alex đã quen biết cô ngay từ những ngày đầu ở Washington. Cô không thuộc phía các cô gái; cô viết thẳng thắn về những tin tức và những sự kiện, nhận mức lương cao nhất, và khinh miệt những công việc được phân công rõ ràng mà cô thường gọi là lối uỷ mị đàn bà. Cô là người dẻo dai nhất trong mục tin nóng buổi sáng; cô đã chứng kiến còn nhiều hơn sự có mặt khá nhiều của cô ở những nơi xảy ra nạn lụt, chiến tranh, động đất và các thảm họa khác.
Cô đã kết hôn một lần, với một anh chàng nào đó, rồi anh đã biến mất trong một thảm hoạ, và cái duy nhất gợi nhớ đến anh ta là đứa con gái nhỏ mười tuổi rất xinh mà Di đã dành bao công sức để nuôi dạy. Cô bé hiện đang học ở một trường nào đó - mà Chúa ơi, Alex nghĩ, có lẽ cô bé đã học đại học rồi cũng nên. Thời gian trôi đi mới nhanh làm sao. Con bé phải đã gần hai mươi tuổi, tất nhiên là nó đang học đại học rồi. Và cứ nhớ lại lúc mình vẫn trông giữ nó khi mình phải đi khỏi nhà để giữ cho đầu óc được minh mẫn. Mẹ nó nhìn vẫn thế. Có lẽ những đường cong có phì ra đôi chút, nhưng đôi chân vẫn đẹp, vòng eo vẫn gọn gàng, cho dù người ta có thể thấy một vài nếp nhăn.
“Bé con yêu quý của anh sao rồi?” Alex nói, lảng tránh câu hỏi về điều gì đã đưa anh đến thế giới Đêm thứ bảy ở New York. “Penny xinh xắn của anh đâu?”
““Trời ạ,“ Di Lawrence nói. ”Penny xinh xắn của anh đã là sinh viên năm cuối, Tây bắc. Lúc này đây em có thể trở thành bà ngoại bất cứ phút nào. Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Alex ngắm lại Di Lawrence một lần nữa, kỹ càng hơn. Cô mặc bộ vét bằng vải len màu xám trơn được cắt may đơn giản, khoác ra ngoài chiếc áo nịt len chui đầu, chỉ có duy nhất chiếc trâm gài trên ve áo để giảm bớt vẻ khắc khổ. Thậm chí trông cô không có vẻ gì gần giống với một nữ phóng viên hạng trung.
“Thì cũng là bộ đồ nghề chết tiệt để các thuỷ thủ ra khơi thôi mà,” Alex nói. “Ủy mị quá. Anh rất mừng gặp được người bạn là em. Anh có thể nói là một người bạn trong hoạn nạn. Anh vừa mới bỏ rơi Amelia. Những bức tường đã chịu thua anh. Anh đã xoá bỏ cái mà anh là đại diện. Một mớ các sự việc, một mớ sự việc quá đau đớn để có thể chịu đựng.”
“Anh đã bỏ rơi Amelia nhiều năm,” Dinah Lawrence nói, “vì thế giờ đây cuối cùng anh phải đi và làm điều đó, đúng không? Cô ấy gây rắc rối cho anh à?”
“Cuối cùng anh đã đi và làm điều ấy, như Tim Costello nói, trái tim anh buồn bã còn tâm hồn anh thì mệt mỏi và đau đớn, mà cô ấy thì không gây rắc rối cho anh. Anh đang định uống cho thật say đây. Em có uống với anh không?”
“Sao không? Đây không phải là lần đầu tiên em nhìn rõ anh xuyên qua cái vẻ uy nghiêm. Anh đang nhớ đến cuộc nói chuyện ở Philadelphia à?”
“Không. Anh nghĩ đến kết quả của nó.”
Dinah Lawrence nhìn cốc rượu của cô và hơi đỏ mặt.
“Đừng có làm một gã đểu cáng, cả hai chúng ta đều giúp đỡ nhau khi cần. Em thường không chạy theo sự lãng mạn trong công việc. Phải là bài diễn văn của Truman mới khiến em nhỏ ra những giọt nước mắt hiếm hoi.”
“Đêm nay đẹp quá,” Alex nói. “Anh thường tự hỏi tại sao chúng ta không trả thù.”
“Em không ăn cắp tài sản của người khác trong nhà họ,” Di Lawrence nói. “Luôn luôn có Amelia. Chỉ cần được uống với anh một ly cà phê là em đã hạnh phúc rồi. Anh có biết là Penny vẫn rất yêu quí anh, và nó đã là một cô gái lớn, và tất cả?”
“Anh đã rất hạnh phúc khi được trông nom Penny. Nó là một đứa bé xuất sắc. Chắc bây giờ rất xinh! Anh đã không gặp nó, trời đất, nhiều năm rồi.”
“Nó xinh lắm. Da đen, giống em, nhưng dáng vẻ ít khô cứng hơn. Em có ảnh của nó đây.” Dinah Lawrence mở túi và lấy ra chiếc ví nhỏ. Cô móc tấm ảnh màu từ bìa cuốn sổ bọc mica, đưa cho Alex. Anh nhìn thấy một cô gái mỉm cười, với cặp mắt xanh biếc mở to, đang đứng dạng chân trong chiếc quần soóc và áo nịt. Thân hình cô đã có những đường cong, và hứa hẹn sẽ có một đôi chân đẹp sau khi lớp mõ của tuổi trẻ con biến mất khỏi cặp đùi. Mái tóc cô gái cắt ngắn và ôm sát quanh tai một cách tự nhiên.
“Nó bao nhiêu tuổi rồi? Thực sự nó rất dễ thương.”
“Gần hai mươi. Em nghĩ anh hẳn phải trông nom nó rất tốt. Ảnh hưởng sau khi sinh. Nó rất mê đọc sách. Nó vượt qua các kỳ khám sức khỏe ở trường đại học với số điểm cao nhất. Được xếp loại A ở trường phổ thông. Muốn trở thành bác sĩ, em nghĩ thế. Hoặc nhà bác học nguyên tử, người truyền giáo, nhà báo. Lạy trời đừng có chuyện đó. Hoặc một vũ nữ ba lê. Anh biết đấy. Đặc biệt là không có ý định lấy chồng sớm, ơn Chúa. Nhưng tất cả sẽ thay đổi.”
Alex ra hiệu cho bồi rượu rót thêm lượt nữa. Rượu gin tạo được chỗ đứng vững chắc trong dạ dày. Cảm giác bị sốc vì những gì mình đã làm nhanh chóng rời bỏ anh. Dinah Lawrence luôn khiến anh thấy dễ chịu. Chúa biết là cô ấy đủ nữ tính; cuộc gặp thâu đêm ấy ở Philadelphia thật là dữ dội. Nhưng cô cũng có cách giao tiếp tuyệt vời với đàn ông theo kiểu chúng ta là đàn ông, đừng có xem thường tôi vì tôi bị bẩn mình khi cô mặc bộ quần áo làm việc. Alex cảm thấy dịu đi, như anh luôn cảm thấy mình dịu đi - như anh luôn cảm thấy được thư giãn những lúc đến căn hộ chất đầy sách của Dinah để uống cà phê và chơi với đứa bé - đứa bé? Và thổ lộ sự do dự của mình cho một người nghe đầy cảm thông. Có lẽ mình nên lấy cô ấy, anh chợt nghĩ, và lắc đầu.
Dinah đã để ý thấy cái lắc đầu đó.
“Chuyện gì vậy?”
“Anh chỉ vừa chợt nghĩ. Có lẽ anh nên cưới em. Nhưng sau đó, hai nhà văn trong một gia đình...”
“Không đâu, Jack. Hai nhà văn? Quên nó đi, Charlie. Anh là một người trông trẻ rất tuyệt, và xưa kia...” cô mỉm cười “...đã từng là một người tình hiếm có. Nhưng chồng ư? Quỉ tha ma bắt. Em đã có rồi.”
“Em biết không, anh quên mất em là người Do Thái” Alex nói. “Thế Lawrence là gì? Anh chưa bao giờ gặp anh ta.”
“Em đã lấy một goy. Mẹ em nói đó sẽ là tội giết người. Mẹ em đã đúng. Một công việc như thế. Một người chồng như thế.”
“Anh nhớ ra rồi. Vaguely. Anh ta chưa bao giờ làm điều gì cho Penny, ý anh là giúp đỡ?”
“Em không muốn. Em không cần. Penny là của em. Và em có một người trông trẻ miễn phí rất dễ thương.” Cô mỉm cười. “Thôi bỏ đi. Chuyện gì xảy ra với Amelia thế?”
“Không có gì nhiều. Chắc chắn không phải lỗi của cô ấy. Bất chợt anh có cái cảm giác tồi tệ là mình đang chết ngạt, ngạt thở. Kiểu như cuộc sống đang rời bỏ anh. Tuổi già, anh nghĩ thế. Và đây là một trong những ngày chẳng có việc gì làm. Đột nhiên anh nghĩ mình sẽ òa khóc nếu không đi ra ngoài. Anh không cho đấy là bản chất của anh.”
“Không đâu,” Dinah Lawrence vỗ nhẹ vào tay anh. “Nghe có vẻ như lỗi lầm dằn vặt, trời nóng và cái điệp khúc dạy bảo kiểu Mẹ biết điều gì là tốt nhất. Em nói có đúng không?”
“Đúng đủ đến mức chúng ta không phải trở lại vấn đề này nữa. Hãy uống nhiều hơn một chút và ăn một bữa ăn thịnh soạn và hãy lịch sự với Great Man, rồi sau đó sẽ đi thăm thú quanh thành phố. Đó là nếu có cái gì mở cửa ở New York vào tối thứ bảy của tháng Tám.”
“Anh có việc đấy. Em đang đi kiếm một thuỷ thủ song lại vớ được một sỹ quan. Con gái vẫn đang ở trường. Có lẽ em có đôi chân tốt và một hệ tiêu hóa không hề bối rối.”
Alex quay quay quả ôliu trên đầu chiếc tăm trong cốc martini.
“Hãy cho anh biết một điều,” anh nói. “Tại sao mọi người trong cái thành phố chết tiệt này luôn phải nói chuyện bằng cái giọng sắc lạnh, trơn tru và dễ gãy đến thế? Tại sao mọi người không thể nói, như xưa kia, rằng ”Em yêu anh“ hay ”Đừng nhăn nhó nữa“ hoặc ”Không, tôi không muốn gặp anh, tôi ghét tấm lòng anh“, thay vì luôn tìm cách diễn đạt đặc biệt trong những lời âu yếm, những lời đùa cợt và những câu chuyện gẫu? Tại sao mọi người lại khôn khéo đến thế?”
Dinah ậm ừ với hai vị luật sư đầu tiên của “Manhattan”.
“Theo em đó là ảnh hưởng của Hollywood trên đại lộ Madison. Tất cả đàn ông đều gọi giới kia là ”em yêu“, và mọi người đều gọi nhau là ”yêu dấu“. Nếu anh có cảm xúc, anh bị cho là che giấu nó, và sau đó đi đến bác sỹ tâm lý để tiêu tốn tiền bạc nhằm tìm ra tại sao anh lại lãnh cảm, hoặc cái gì đó. Con lừa lớn nhất mà em biết ở thành phố này tuyên bố rằng hắn ta không thể ngủ với vợ vì hắn đã cưới một con điếm mong ước và đã thức dậy trên giường với mẹ của hắn.”
“Em không định kể anh nghe những thay đổi của em hay sao?”
“Đi thôi. Chúng ta sẽ ăn món sườn trứ danh của Great Man,” Dinah Lawrence nói. “Còn em chẳng có gì thay đổi để kể cho anh cả.”
“Có lẽ em không biết, nhưng thực tế em đã thay đổi,” Alex Barr nói. “Xếp cho chúng tôi một bàn đi, Zig.”
Khi người phục vụ xếp chỗ cho họ, Alex cười và nói:
“Cứ nhớ lại khi chúng ta chinh phục thành phố Washington mà không tốn một phát súng?”
“Em vẫn thường nhớ đến chuyện đó. Đôi khi em vẫn cảm ơn Chúa vì H. L. Mencken.”