CHƯƠNG 47
Họ cưới nhau vào tháng Mười. Alex đã lại được tăng lương - lên tới ba mươi nhăm đôla một tuần, khiến anh có thể bỏ công việc viết quảng cáo, còn Amelia thì tìm được một chân bán hàng ở cửa hàng Garfinckel. Hai mươi đôla mỗi tuần của cô khiến họ rủng rỉnh hơn chút ít - đủ để thuê một căn hộ giá sáu mươi đôla mỗi tháng - và không cần phải mua nhiều trừ vài món đồ thiết yếu. Đó là một đám cưới được chuẩn bị chu đáo, và bạn bè của gia đình đã đến dự với những món quà tặng hào phóng. Có năm khuôn bánh quế, sáu lò nướng điện, và một loại đồ điện nữa mà khi hỏi lại cửa hàng mới biết nó cung cấp dòng điện ổn định cho những đồ gia dụng thiết yếu như bóng đèn phụ, đốt và nướng.
Đó là một căn hộ còn hơn mức đầy đủ ở một vùng không sang trọng lắm, đủ xa thành phố để đỗ xe dễ dàng, khó đi chợ, gần vừa phải với nhà hát khu vực, và đủ gần đường Maryland để có thể kiếm một ly rượu vào những ngày Chủ nhật khô hạn của Quận Columbia. Nó được bài trí có thẩm mỹ - Amelia đã dành dành phần lớn những hàng mùa hè được ưa chuộng, “đồ cổ”, cô gọi nó như vậy - và thậm chí còn tạo một góc yên tĩnh để Alex viết lách. Góc có một cái bàn bằng gỗ thông màu vàng rẻ tiền, cuốn từ điển, từ điển giải nghĩa, chiếc máy chữ hiệu Underwood đã được sửa mới, và chồng báo gạch bút chì đỏ. Alex cố ghi chép dạng bài và truyện ngắn có thể bán được, và thấy quá trình đó rất khó khăn nếu không nói là không thể làm được.
Cả đám cưới và tuần trăng mật đã trôi qua không có gì đáng chú ý. Họ đã tới Atlantic City một tuần - đầu tiên họ dự tính là hai tuần - nhưng sự khủng hoảng nhân viên trong cái tờ báo thiếu nhân viên mãn tính đã gọi Alex về làm việc, và anh hầu như vui sướng được quay về. Không có rắc rối nào xảy ra với cuộc sống vợ chồng; họ chung chăn gối với nhau một cách tự nhiên và bình thản, với sự thiếu vắng đáng sợ nỗi đam mê ở cả hai phía, và đã thực hiện trọn vẹn chức năng với không mấy lúng túng.
Có lẽ Alex đã dốc cạn sự mong đợi của mình trong nụ hôn run rẩy đầu tiên. Có lẽ Alex đã tưởng tượng ra một dải ngân hà đầy những vì sao lấp lánh và tiếng đại bác. Thay vì thế anh đã nhận được sự chấp thuận hầu như đờ đẫn sự có mặt của anh. Cử động của cô rất khéo léo và hình như với Alex, nó quá thành thạo đối với một cô dâu, cho dù đó là cô dâu “con ong đã tỏ đường đi lối về”. Nhưng cô háo hức, đằm thắm và sẵn lòng, và không hề xấu hổ cố gợi lại ham muốn đã cùn mòn của anh. Họ đã quyết định không có con ngay; trước đám cưới Amelia đã đi đặt vòng. Sự vô độ về tình dục ngừng lại khi cô bị một bệnh nhỏ của phụ nữ, viêm âm đạo do trùng roi, và Alex xấu hổ vì thấy nhẹ nhõm. Tuy nhiên, cái không làm anh nhẹ nhõm là thực tế ý nghĩ của anh thỉnh thoảng lại hướng về cô ả Hariret, người mà tài kích thích còn được hồi ức phóng đại thêm lên, tuy nhiên, sự thụ động mơn mởn hồng của Amelia nồng nhiệt khi làm thử và tục tĩu khi làm thật.
Họ đã sớm mắc vào những điều khó chịu xa xỉ. Tối thứ hai giờ đây phải dành cho bữa ăn tối với gia đình, và Alex đã trở thành ca bệnh căng thẳng thần kinh cấp tính, không tiêu hóa nổi khái niệm về những bữa ăn suốt đời mà giờ đây đã được chuyển từ bữa trưa ngày Chủ Nhật sang bữa tối ngày thứ hai vào lúc bảy giờ đúng. Cuộc sống này cũng có những yếu tố đơn giản đã thiếu vắng lâu đến thế từ bữa trưa ngày Chủ nhật. Muôn thuở sẽ là sườn, cốt lết bê có rắc vụn bánh mì, cừu hầm, thịt băm viên, spaghetti và thịt viên, mì ống và pho mát, gà rán và giăm bông rán, món thịt băm từ thịt bò của ngày Chủ nhật, món thịt bò muối bưm với trứng ở trên, và những núi rau chân vịt, đậu mềm và hạt ngô. Để tráng miệng, có Brown Betty và thỉnh thoảng là pudding tapiôca.
Sự bất di bất dịch của cuộc gặp mặt ngày thứ hai khiến Alex bức bối, và là nguyên nhân gây ra trận cãi nhau thực sự đầu tiên của họ.
“Tại sao lại cứ phải là tối thứ hai?“ Cuối cùng Alex nổi xung. ”Em biết là anh yêu quý những người trong gia đình em - nhưng tại sao chúng ta không thể đến vào ngày thứ ba hoặc thứ tư hoặc bỏ cả một tuần không đến? Tại sao anh không được mong đợi điều gì ngoài những bữa tối ngày thứ hai và Lowell Thomas? Tại sao chúng ta cứ phải sống theo lối mòn đã định sẵn - cái lối mòn của họ?”
“Đừng có gào ầm lên thế,” Amelia nói với vẻ bình tĩnh làm người ta tức điên. “Đó là tôi thích hợp với ba mẹ. Ba có những cuộc họp ở câu lạc bộ vào thứ ba và thứ năm, còn mẹ có vài việc ở nhà thờ vào thứ tư và một vài việc khác vào thứ sáu, mà em biết anh thích có ngày nghỉ cuối tuần tự do vì thế có gì sai nếu ngày thứ hai chúng ta phải về thăm gia đình một chút? Anh phải thừa nhận rằng họ thật tuyệt vời trong chuyện không bất thần ghé vào cũng như không can thiệp vào cuộc sống của chúng ta và anh cũng phải thừa nhận rằng chúng ta chẳng bao giờ đi khỏi đó mà không mang theo một làn những thứ lấy ở vườn của bố hoặc vài bình cái gì đó lấy từ đám thùng vại của mẹ. Đó cũng là bữa ăn mà chúng ta không phải nấu cũng như không phải mua.”
Alex không tìm được câu trả lời, nhưng sự tức giận bám theo anh dai dẳng đến khi anh bắt đầu bị ợ nóng thậm chí trước lúc ngồi vào cái bàn lấp lánh và nghe những câu chuyện tẻ ngắt về các công việc ở nhà thờ, thánh tích, những người lạc quan, rồi lại nhà thờ, kinh doanh bất động sản, kinh doanh bảo hiểm, Hội nhà giáo và phụ huynh học sinh, xen kẽ với những chuyện ngồi lê đôi mách của câu lạc bộ thành phố và sự chê bai người Tin Lành trong mối liên hệ trực tiếp với những việc làm thiếu suy nghĩ của cái gã Do Thái Rosefeld ấy ở Nhà Trắng. Thỉnh thoảng anh lại tình nguyện nhận việc buổi tối nếu nó rơi vào ngày thứ hai, nhưng vải thưa không che được mắt thánh. Amelia luôn nhìn thấu lời bào chữa và hoặc là làm ầm ĩ hoặc là khóc vì bị xúc phạm.
Một khía cạnh nặng nề đơn điệu khác còn làm Alex tức giận, mặc dù chính anh cũng nhận ra sự vô lý trong thái độ của mình. Amelia kết thúc công việc lúc 6 giờ tối; và Alex có nhiệm vụ, dù có lụt lội hay chết đói, cũng phải đến đón cô ở góc phố vào lúc sáu giờ mười. Thời điểm sáu giờ mười ấy đã in dấu vào bộ óc anh. Nó khiến anh bức bối y như bữa tối thứ hai ở nhà bố mẹ vợ. Cho dù anh ở đâu, cho dù anh làm gì, thì đèn báo sáu giờ mười cũng loé sáng lên, nhấp nháy, giống như cái đèn báo khó chịu trên bình xăng phụ, và anh luôn bực bội cho đến khi thấy tiếng gót giày của Amelia gõ nhẹ ở góc phố, quan sát cô sốt ruột nhìn đồng hồ khi anh lách ra khỏi dòng xe cộ và đỗ sát vào lề đường. Đôi khi việc đến muộn là không thể tránh được; một lần anh bị thủng lốp, còn một lần khác thì bị kẹt xe ở Baltimore, và Amelia đều hờn dỗi. Cô đã phải đứng suốt ngày, cô nói, và chí ít anh có thể...
Nhưng cái chính là thậm chí cái lề thói hằng ngày tẻ nhạt lại dễ chịu đối với cuộc sống của họ. Sinh hoạt khá rẻ. Với năm đôla là mua được hai đống đồ tạp hóa, với một hộp Chesterfield thò ra khỏi túi và một lít rượu Golden Wedding giá một đôla sáu mươi chín xu thò ra khỏi túi bên kia. Kết thúc một ngày cả hai đều kiệt sức - Alex, vì đã được tăng lương lên ba mươi lăm đôla, và nếu may mắn anh có thể chợp mắt một lát trước khi gặp Amelia (cháy nhà và các loại tai ương tương tự hình như luôn nhè vào giờ này mà xảy ra), còn Amelia thì vì đã đứng suốt từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối, và việc bán những món hàng khiến cô quay cuồng từ phòng này sang phòng khác. Thỉnh thoảng họ đỗ lại một quán ăn hoặc phòng trà rẻ tiền nào đó trên đường về nhà để ăn bữa ăn sớm chán ngắt. Còn thường thì Amelia mở một hộp spaghetti và quẳng một hai viên thịt băm vào xoong. Họ ít khi uống rượu trong tuần, mà để dành thú vui đó cho tối thứ bảy và sáng Chủ nhật. Hầu như bạn bè luôn tạt vào căn hộ của họ, và có qui tắc ngầm là ban bè sẽ tự mang đồ ăn đến. Chưa có ai trong số đám bạn đại học của Amelia lập gia đình, và tình trạng hôn nhân của vợ chồng nhà Bar khiến họ được ngưỡng mộ như một ứng cử viên tự nhiên để hộ tống các cô gái trẻ, nhất là trong những ngày nghỉ cuối tuần khi họ muốn mượn căn nhà nghỉ ở biển của gia đình. Căn nhà nghỉ nhanh chóng biến thành nơi hẹn hò bí mật cho đám bạn chung của họ, với Alex và Amelia làm bình phong.
Các bữa ăn ở nhà Barr đã được cải thiện khi Amelia (người vui vẻ góp số tiền hằng ngày của cô vào ngân quỹ) gợi ý rằng vì nói chung Alex có nhiều thời gian rỗi vào buổi trưa hoặc chiều muộn, nên nếu anh đi chợ được thì thật tốt. Chưa kịp hiểu làm sao mà anh lại chấp nhận công việc đơn điệu đó, thì Alex đã thấy mình lang thang trong siêu thị và các hàng thịt với các túi mua hàng trong tay. Thậm chí anh còn biết rất rõ về các loại thịt và rau quả, và được thưởng công bằng những miếng thịt ngon với giá hời. Rồi sau đó anh nhiễm luôn thói quen tranh thủ khoảng thời gian trống của buổi chiều để nấu bữa tối - thái thịt, rửa và trộn salát, rán thịt gà và bày bàn ăn. Mọi chuyện có vẻ dễ dàng hơn trước. Tất cả những gì họ phải làm là về nhà, để Amelia tụt đôi giày ra khỏi chân, và bữa tối đã sẵn sàng chỉ còn hâm nóng lại. Tất cả mọi người đều nói Alex là người chồng vĩ đại nhất mà họ từng biết.
Sau năm đầu tiên chung sống họ đã bắt đầu có thói quen uống một ly trước bữa ăn chiều. Alex đã được tăng lương lên năm mươi đôla và họ chuyển đến một căn hộ rộng trên đại lộ Wisconsin. Họ vẫn phải nấu ăn nhưng năm lần một tuần có một người giúp việc đến để giặt giũ, hút bụi và lau chùi qua loa khoảng một hai tiếng một ngày. Rồi một ly rượu đã nhảy lên thành hai ly và tiến triển theo thói thường thành bữa rượu trước khi đi ngủ, và cuối cùng thành một nghi thức thông lệ khi họ ngồi im lặng sau bữa tối, ai nấy mải mê vào những công việc của riêng mình. Công việc của Alex là viết những bài báo luôn bị từ chối đăng; công việc của Amelia là cắt và sắp xếp tất cả những bài báo có liên quan tới đồ trang trí nội thất, kiến trúc, đồ đạc hoặc vải sợi. Cô đã thành công trong cương vị một nữ nhân viên bán hàng ở quầy nội thất gia đình, và cuối cùng cô đã có cái nhìn của người trong nghề trang trí nội thất. Đến mười giờ tối, những cái ngáp làm Alex buồn ngủ rũ, và anh lảo đảo lê vào giường. Sự khác biệt về giờ thức giấc cũng làm cả hai cáu kỉnh; Alex dậy và đi làm khi còn tối đen để sáu giờ sáng có mặt ở cơ quan chuẩn bị cho số báo đầu tiên; Amelia có thể ngủ đến tận bảy rưỡi mà vẫn dễ dàng đến được cửa hàng lúc chín giờ kém mười lăm.
Cuộc sống chăn gối của họ hầu như đã xấu đi ngay lập tức, phần nhiều do sự hờn dỗi của Amelia vì sự chểnh mảng, và sự tức giận của Alex vì những đòi hỏi dai dẳng của cô về một thứ công việc chán ngắt. Alex đã mệt muốn chết sau một ngày làm việc. Đầu óc anh căng ra với những vụ cháy nhà, giết người, cưỡng hiếp, xử án và bọn càn quấy để lại từ văn phòng, và từ những cố gắng buồn tẻ vô ích để viết, cho đến đêm, những bài báo và truyện ngắn mà sẽ chẳng có ai mua. Amelia, sức khỏe và sự hăm hở phục hồi nhanh như bất kỳ một cô gái nông dân nào, đã tìm lại được sự hăng hái và ham muốn ngay khi chân cô hết đau. Vào lúc mười giờ, Amelia đã sẵn sàng cho những cử chỉ âu yếm trên giường, còn Alex, sau cái ngáp dài, đã ngủ thiếp đi.
Bi kịch là, Alex sẽ thức dậy vào lúc sáng sớm với một thể xác đã tươi tỉnh và cơ thể anh khao khát hướng tới thân hình thơm ngát của Amelia khi cô nằm cuộn tròn nép sát vào người anh. Nhưng rồi tình thế đã đảo ngược, và những cố gắng của Alex nhằm gợi nên hứng thú trong cuộc tình lúc sáng sớm, đã vấp phải tiếng càu nhàu ngái ngủ của Amelia, lưng cô cong lên vững chắc như pháo đài, còn bộ ngực thì nhất quyết dán chặt xuống mặt đệm, lánh xa bàn tay anh. Sau vài cố gắng yếu ớt, Alex chịu thua và dìm cái ham muốn của mình vào việc phác thảo sơ qua nghìn từ cho số báo sáng, và ham muốn của anh tắt ngấm bởi một lít cà phê đựng trong hộp giấy.
Sự xung khắc nhiều giờ của họ cuối cùng đã trở thành một câu chuyện đùa ác nghiệt.
“Những cái bóng lờ mờ của thứ sáu,” Alex sẽ nói, hơi chế giễu. “Năm ngày dành cho lao động, còn ngày thứ sáu và thứ bảy dành cho tình dục, trừ phi quý bà hờn dỗi với chồng vì đã đi vắng quá khuya để ôm ấp...”
“Harriet?” Một hôm Amelia nói, đôi mắt nhíu lại với vẻ cáo buộc. “Ôm ấp Harriet?”
“Harriet? Harriet nào?” Alex cố không há hốc miệng vì kinh ngạc, nhưng nét mặt anh là của một diễn viên hạng bét. Đôi mắt Amelia ghim chặt anh vào tường, như con bướm bị đóng đinh trên bảng.
“Harriet này.” Cô ve vẩy một mẩu giấy trước mặt anh. “Đây rất giống cái cô Harriet đã viết thư cho anh và nói: Anh giận em đấy à? Tại sao anh không gọi điện cho em? Em biết anh đã lấy vợ, nhưng anh đâu có chết, mà em cũng thế. Anh không thể quên em nhanh đến thế được. Gọi cho em nhé. Yêu anh nhiều - Harriet.” Amelia gần như gào lên. “Harriet đó đấy, và việc nói dối sẽ không cứu được anh đâu.”
Alex nhún vai tuyệt vọng. Anh đã quên khuấy mất mẩu giấy chết tiệt đó. Nó được gửi tới cho anh ở văn phòng, và ngu ngốc làm sao, anh lại nhét nó vào túi cùng với một đống giấy tờ khác, định sau sẽ hủy đi. Nhưng có chuyện gì đó xảy ra - một đám cháy báo động cấp ba hoặc một cơ thể trần truồng bốc mùi trong cống nước hoặc chuyện gì đó thú vị y như vậy - và anh đã quên khuấy mất nó.
Amelia đang nói: “Và đừng có cố lẩn tránh bằng cách đổ cho tôi là lục lọi túi anh. Tôi không định tìm cái gì cả. Tôi chỉ đưa quần áo cho thợ giặt mà cái này nằm trong túi. Giờ thì anh hãy nói xem cái cô Harriet này là ai? Từ khi chúng ta lấy nhau anh có gặp cô ta không? Anh đã ngủ với cô ta trước khi lấy tôi có phải không? Đó là lý do tại sao anh cao quý đến thế về chuyện không làm tình với tôi có phải không?”
Lúc này Amelia nức nở khóc. Alex vụng về dỗ dành cô. Nước mắt luôn đánh bại anh. Ngoài việc gợi lên lòng thương hại hoặc hối hận, nước mắt đàn bà luôn làm anh khó chịu, thậm chí cáu kỉnh. Trí óc anh lướt đi.
“Nào, em yêu. Chẳng có gì mà phải khóc. Rất lâu trước khi chúng mình lấy nhau anh đã không gặp cô ta rồi. Đó chỉ là một cô gái mà anh quen - và anh có ngủ với cô ta một hai lần. Nhưng đó là chuyện từ lâu rồi - từ khi em vẫn còn hẹn với Jimmy. Cô ấy ở cùng nhà trọ của bọn anh, và cô ấy cũng cô đơn.”
Amelia đột ngột nín khóc.
“Cô ta có đẹp không?”
Alex thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
“Không. Cô ấy xấu như ma. Nhưng cô ấy có hơi thở nóng hổi, và cô ấy rất khéo léo. Cô ấy không quen ai ở Washington - quê cô ấy ở một thị trấn nhỏ nào đó ở Indiana - mà anh thì cũng không có tiền để đi chơi và cũng chẳng có ai quen. Anh ngủ với cô ấy chỉ để vơi đi nỗi cô đơn, buồn chán và cả tuyệt vọng nữa, anh nghĩ em có thể nói thế. Nhưng không có gì hơn một mối quen biết thông thường.”
Amelia đã tươi nét mặt, nhưng giọng cô vẫn the thé cáu kỉnh.
“Có lẽ với anh thì không hơn mức thông thường. Nhưng lá thư này” - cô xé toạc tờ giấy - “lá thư này nói cho em biết rằng đối với cô ta đây là mối quan hệ trên mức thông thường. Giờ anh sẽ làm điều gì đó thích hợp cho người đàn bà này, Alex. Anh hãy nhấc điện thoại gọi cho cô ta và bảo với cô ta rằng em đã biết tất cả về cô ta và em sẽ đứng đây nghe anh nói điều đó.”
“Ôi, vì Chúa, Mele, điều ấy không cần thiết. Làm gì mà em cứ việc bé xé ra to thế. Anh đã bỏ và đã quên Harriet rồi. Có lẽ cô ta vẫn cô đơn, và có lẽ hơi say nữa, nên đã viết cái lá thư ngu ngốc đó.”
“Anh sẽ gọi cho cô ta hoặc em sẽ bỏ anh,” Amelia khăng khăng. “Giờ thì anh đồng ý chứ.”
“Anh không thích em quá quan trọng hóa việc này. Anh sẽ làm việc ấy, nhưng anh không thích. Nếu anh không yêu em - và anh không muốn giữ em, và không muốn làm ầm ĩ lên vì một chuyện gì đó ngu ngốc - thì anh nghĩ anh đã bảo em đi thẳng xuống địa ngục rồi.”
“Chỉ cần anh gọi cho cô ta. Thế là đủ. Chỉ cần anh gọi cho cô ta. Anh có số điện thoại của cô ta chứ?”
“Nếu có thì anh cũng quẳng đi từ lâu rồi. Có lẽ cô ấy có tên trong danh bạ”.
“Không cần danh bạ,” Amelia nói. “Em chưa đọc cho anh đoạn tái bút, mặc dù em nghĩ là anh còn nhớ rõ. Nếu anh trót quên, thì đây”, Amelia bắt chước giọng nũng nịu: Cuối cùng em đã kiếm được một căn hộ nhỏ trên đại lộ Georgia, số nhà 1908. Số điện thoại mới: 7762. Hãy gọi cho em khi nào anh rỗi. Em thường ở nhà đến năm giờ.
“Lúc này không phải là lúc ngọt ngào đó sao,” Amelia nói. “Cô ta thường ở nhà đến năm giờ. Lúc này anh lại có thời gian. Gọi cho cô ấy đi.”
Alex cắn môi và với lấy điện thoại.
Chỉ sau hai hồi chuông đã có tiếng trả lời.
“Chào, Hariets đấy à? Alex Barr đây. Không, gọi cho em không phải là ý kiến tuyệt vời của anh.” Alex tỏ ra thô lỗ. “Đó là ý kiến tuyệt vời của Amelia. Cô ấy đang ở đây. Cô ấy bắt gặp lá thư em viết cho anh. Em hiểu không. Anh rất tiếc. Anh chỉ muốn nói rằng anh sẽ không gặp em nữa, và cũng đừng viết thư hay gọi điện cho anh. Anh xin lỗi …” Amelia giằng lấy ống nghe khỏi tay anh. Cô rít lên: “Và hãy giữ những bàn tay của mày xa khỏi người chồng tao, đồ đĩ!”
“Rất nhã nhặn,” Alex nói. “Rất thanh cao và lịch sự. Cô hài lòng rồi chứ?”
Amelia quay lưng và bỏ vào phòng ngủ. Alex bước đến cạnh bàn, lấy chìa khóa xe và vào phòng lấy áo khoác. Amelia đang nằm úp bụng trên giường, mặt vùi vào gối. Alex cầm áo và nói:
“Gặp em sau nhé.”
Amelia ngửng khuôn mặt đẫm nước mắt lên. Giọng cô vẫn cộc cằn.
“Anh đi đâu?”
“Ra ngoài,” Alex nói và đóng sập cửa lại. Mười phút sau anh đã đỗ trước căn nhà xây gạch đỏ mang tấm biển ghi số 1908. Anh bước vào sảnh và tìm chỗ gọi điện.
“Harriet đấy à?” Anh nói. “Lại Alex đây. Anh hy vọng em hiểu là anh bị bắt buộc phải làm như vậy. Không, anh không ở nhà. Anh đang ở dưới sảnh. Không - anh không nghĩ là nên lên đó. Điện thoại của em chắc sắp réo chuông. Xe anh để trước cửa. Em xuống đây đi, chúng mình sẽ đi tìm một cái môten nào đó. Được rồi, hai phút thôi đấy.”
Alex Barr vẫn còn run lên vì tức giận khi anh đứng đợi. Anh tức giận chính bản thân mình vì những lời dối trá mà anh đã nói, và anh còn tức giận Amelia hơn vì đã bắt buộc anh phải nói những lời dối trá đó. Nhưng cơ bản là anh tức giận với Amelia vì đã ép anh phải gọi điện cho Harriet, cứ như anh là cậu học trò hư bị bắt khoanh tay xin lỗi vì những trò nghịch ngợm của mình trước cả lớp.
“Được rồi,” Alex nói thành tiếng khi đứng đợi Harriet xuống. “Nếu cô ta đã nghĩ là mình không chung thủy, thì mình sẽ phản bội cho cô ta biết tay. Vậy là cô ấy ở nhà vào năm giờ, phải không nào? Tốt lắm, từ giờ trở đi mình sẽ có việc gì đó thú vị để làm trong buổi chiều hơn là lang thang trong cái siêu thị chết tiệt để mua bữa tối cho bà xã thân yêu.”
Harriet đã bước ra, cái áo bó sát lưng chuyển động theo dáng đi uốn éo của ả. Trông cô ả thật đồ sộ, Alex thầm nghĩ, chiếc miệng rộng thèm khát tô đỏ chót che giấu cái lưỡi ngó ngoáy; cặp vú nhỏ rung rinh, đôi mắt tối ẩn chứa sự không thỏa mãn. Cô ả ngồi vào xe, và Alex nhanh chóng luồn một tay vào đùi ả. Lập tức cô ả duỗi chân đón cái vuốt ve của anh, và thở hổn hển.
“Đã lâu quá rồi,” ả nói khàn khàn.
“Ừ,” Alex Barr nói và lái xe rời khỏi vỉa hè về hướng Maryland. “Đã quá lâu rồi, quá lâu rồi.”