← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 48

Có đôi lúc Amelia Macmillian Barr nhìn cái người đàn ông xa lạ mà cô gọi là chồng với sự băn khoăn và rất đỗi kinh ngạc. Cô không hiểu Alex; cha mẹ cô chắc cũng không hiểu Alex. Cô yêu anh, và cha mẹ cô thương anh - điều đó thì cô hoàn toàn biết chắc. Nhưng thậm chí ở tuổi hai mươi tư, một năm sau đám cưới của họ, anh đã thu mình lại, trở thành một người hay giữ kẽ, hà tiện những lời tâm tình và cảnh giác trước mọi sự gần gũi. Sự thay đổi từ một chàng trai nhút nhát, ngập ngừng mà cô đã quen và đã yêu - một chàng trai hoảng hốt có làn môi run rẩy khi hôn cô lần đầu tiên - đã bị thay thế bằng một gã đàn ông trẻ khá đáng sợ. Nếu bên trong con người Alex là một mớ phức tạp, thì bên ngoài anh là người rất thành công trên con đường sự nghiệp.

Anh đã có bước tiến vượt bậc trong tờ báo. Một tờ báo hay lưu chuyển - mỗi năm hai lần tổng biên tập của nó tóm lấy gót chân tờ báo và lắc mạnh, với kết quả là biên tập viên thời sự của ngày hôm qua đột nhiên thấy mình ở chuyên mục thể thao, trong khi người phụ trách mục phê bình nghệ thuật lại trở thành biên tập viên chuyên mục thành phố, còn biên tập viên chuyên mục thành phố bị chuyển sang viết về Capitol Hill[31]. Qua mỗi lần biến động như vậy, Alex lại đảm nhiệm cương vị vững vàng hơn bao giờ hết.

Ở tuổi hai mươi tư anh là phóng viên hàng đầu của tờ báo. Anh đã học được cách viết về tất cả mọi thể loại, và được đánh giá cao là một người năng nổ nếu có gã nào đó ở phòng xây dựng của quận say rượu hoặc người nào đó ở Nhà Trắng quyết định đi nghỉ vô thời hạn với một mái tóc vàng. Thêm vào đó, Alex đã viết những bài trao đổi và bình luận ngắn rất được sự hưởng ứng của thành phố, nhất là với đám nhân viên Chính phủ. Alex phụ trách mục Những đứa con hoang của chú Sam, và tổng số phát hành vọt lên khi người xem tờ The News mở đến Trang ba bên các khay đồ ăn tự chọn trong khu công sở của chính quyền Liên bang ở Washington.

Ở tuổi hai tư, Alex Barr kiếm được tổng số tiền chưa từng có là bảy mươi lăm đôla một tuần - nhiều hơn biên tập viên mục Thành phố hai mươi lăm đôla. Bảy mươi lăm đôla một tuần là sự giàu có, cộng thêm hai lăm đôla mà Amelia kiếm được, đưa họ lên tầng lớp đi xe Buick và nghỉ ở Cape - đó là cái mà tất cả mọi người đang ao ước, và đó là cái họ đã thực hiện được - một ngôi nhà gạch màu trắng xinh xắn với hàng hiên râm mát, thảm phủ tường, một phòng ngủ được chuyển thành phòng làm việc cho cả hai người, một phòng chơi với quầy rượu ở tầng hầm, hai lò sưởi và một phần tư mẫu Anh vườn cây râm mát ở một trong những vùng ngoại ô ít đắt đỏ của Maryland. Gara đủ chỗ cho hai xe ô tô, và hoá đơn trả góp đã được tính toán ở cả giai đoạn một và hai. Chiếc xe Buick được xén tỉa gọn gàng và chiếc vòng gõ cửa bằng đồng thau sáng lấp lánh nổi bật trên nền cửa màu trắng.

Alex vẫn miệt mài với những truyện ngắn và bài viết gần như, nhưng chưa bao giờ hoàn toàn hoàn chỉnh. Những lá thư từ chối an ủi bằng những lời khen, nhưng luôn xen vào những chữ “nhưng”, “nếu” và “xin hãy thử lại lần nữa.”

Cuối cùng - sau khi thử một bài báo mang tiêu đề mục của anh, Những đứa con hoang của Chú Sam, cố gắng mô tả sự cô đơn và cô lập của những người dân di cư từ các tỉnh đi tìm việc làm trong các cơ quan tạm thời của chính phủ đang mọc lên như nấm song ngân sách lại hết sức hạn chế, Alex đã nhận được thư của một trong những phó tổng biên tập tạp chí Collier. Giọng thư nghe thật thân mật.

“Ngài Barr thân mến! Tôi đã rất thích thú nhận thấy sự tiến bộ trong những bài viết mà ông gửi cho chúng tôi, và, trên thực tế, tôi đã hai lần đề xuất ý kiến mua các bài viết đó, nhưng đã không được chấp thuận vì cấp trên của tôi cho rằng ông chưa hoàn toàn đạt độ chín cả về tiểu thuyết ngắn lẫn chuyên đề. Nếu ông có sự mẫn cảm như các bài viết của ông cho thấy, thì ông hắn phải biết rằng gần như có một lối viết nhất định cho loại tài liệu có thể được các ấn phẩm in trên giấy bóng chấp nhận. Ông đang mò mẫm trong bóng tối.”

Nếu ông có thể dành ra một ngày - ngày nghỉ cuối tuần sẽ rất thích hợp, vì tôi đang sống ở Manhattan - và đến gặp tôi ở New York, thì tôi nghĩ tôi có thể tháo gỡ khó khăn cho ông. Sở thích của tôi đơn thuần chỉ là câu cá. Chẳng giấu gì ông tôi đã rời khỏi tạp chí để tham gia vào một hãng kinh doanh các tác phẩm văn học. Tôi không làm việc hời hợt; rất nhiều nhà văn nổi tiếng có tác phẩm được tôi biên tập đang trở thành những người bạn chung thủy của tôi, và thành thật mà nói tôi phải vun vén cho tương lai với những tài năng mới và những chất liệu mới.

Tôi đang quan tâm tới những người như ông, và tới những gì mà chúng ta có thể làm cùng nhau. Ông đã biết số điện thoại ở văn phòng của tôi; số điện thoại nhà riêng được ghi dưới địa chỉ trên phố Christopher Street. Tôi hy vọng có được hân hạnh gặp ông sớm, và xin hãy mang theo bản thảo “Những Đứa con hoang của Chú Sam”.

Tôi nghĩ chỉ trong một thời gian rất ngắn tôi có thể chỉ cho ông những điều còn chưa ổn.

Gửi ông những lời chúc tốt đẹp nhất!

Marc Mantell.

Alex cho Amelia xem lá thư với niềm hân hoan. Cô không chia xẻ sự hân hoan đó.

“Em cảm thấy có một cái bẫy ở đâu đó,” cô nói. “Một đại lý phát hành muốn gì ở một nhà văn? Mà nếu ông ta sẵn lòng - và có khả năng - dạy anh cách viết làm sao để có thể bán được, thì tại sao ông ta lại không ngậm miệng lại và bán những bài viết đó cho chính ông ta? Em cuộc là ông ta sẽ đánh cắp những ý tưởng của anh, và đó sẽ là lần cuối cùng anh được nghe nói về cái ngài Marc gì gì đó này.”

“Ôi, vì Chúa, Mele,” Alex nói. “Em đừng có dội nước lạnh vào hy vọng của anh. Chẳng lẽ em không thể hiểu rằng đây có lẽ là biến cố duy nhất mà anh mong đợi? Chẳng lẽ em không thể hiểu rằng có những mánh lới nhà nghề trong việc này mà từ trước đến nay chưa ai đề nghị chỉ bảo cho anh? Chẳng lẽ em không...”

“Em hiểu là anh đang kiếm tiền rất tốt trong tờ báo, và về đến nhà thì anh đã mệt gần chết. Em hiểu là trong tình trạng mệt mỏi như vậy anh vẫn ngồi viết những tác phẩm chẳng ai muốn mua cho mãi đến khi anh thậm chí không tìm được phòng ngủ ở chỗ nào. Em hiểu rằng mỗi khi chúng ta lên giường được cùng với nhau là cả một sự kiện trọng đại cấp quốc gia. Và em nghĩ cái ông Mantell này, hoặc dù ông ta tên là gì đi nữa, thì hoặc là giả mạo hoặc sẽ chẳng làm được gì cho những nhà văn không tên tuổi. Nếu ông ta quả thực là một đại diện tốt thì các nhà văn tự khắc sẽ gõ cửa nhà ông ta.”

“Được,“ Alex nói chua chát, ”cứ việc làm nguội nhiệt tình của anh đi, vậy em có muốn đi New York với anh hay không? Chúng ta có thể nghỉ cuối tuần. Anh có một khoản ở phòng quảng cáo để trả tiền khách sạn, và chúng ta có thể tự lái xe. Nó sẽ không tốn kém và sự thay đổi không khí sẽ tốt cho cả hai chúng ta.”

“Ồ, em rất thích đi mà, thật đấy. Em sẽ rất vui được đi khỏi thành phố này một thời gian. Anh nhớ không, suốt từ tuần trăng mật đến giờ chúng mình chưa đi đâu cả? Mà em thì đã sống năm năm ở New York.”

“Còn anh thì chưa từng sống ở New York,” Alex nói. “Anh đang rất mong chờ được sống ở đó.”

“Ít nhất chúng ta có thể đi nhà hát và tới câu lạc bộ buổi tối,” Amelia nói. “Anh vẫn thường đưa em đi chơi trước khi anh bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết vĩ đại của nước Mỹ năm đêm một tuần. Giờ thì thậm chí chúng ta không còn đi xem phim nữa - anh quá mệt.”

“Ồ, thôi nào, Mele,” Alex nói và hôn vào gáy cô. Cô nhún vai khó chịu. “Một ngày nào đó anh sẽ thành công, và khi thành công anh sẽ quẳng hết mớ báo chí chết tiệt ấy đi, chỉ làm việc hai tiếng mỗi ngày, và đêm nào chúng ta cũng có thể say khướt. Và sống ở New York. Đó là bến đỗ tiếp theo. Đó là nơi sinh ra những món tiền lớn.”

“Em thích nó ở đây - ở trong thành phố này, trong ngôi nhà này. Hoặc nếu em có được người chồng mà em đã từng yêu khi anh ta chưa vùi đầu vào sách vở và lách cách gõ máy chữ. New York là món tiền quá lớn hoặc không.”

“Cho tới lúc này, như anh biết, thì chẳng có cái gì là quá lớn cả. Vấn đề chỉ là tìm hiểu xem cần nhảy cao đến mức nào.”

[31] Capitol Hill: Trụ sở Quốc hội Mỹ.