← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 70

Ý định của Alex là hoàn toàn thành thật, Marc Mantell đã nói, đưa cô ấy về, và Alex đã định đi đón Amelia về. Nhưng tính thận trọng của người Scotlen đã khiến anh đầu tiên rẽ vào hãng du lịch. Ở đó người ta xác định hiện Amelia đang ở Singapore, nghỉ tại Raffles. Rồi sau đó, không muốn mạo hiểm lao vào cuộc săn đuổi người vợ, Alex đánh điện: “Nhớ em cồn cào. Rất muốn đến chỗ em nếu có thể. Trả lời gấp. Yêu em. Alex”. Anh đã nhận được trả lời như sau: “Không cần đến, vì em đã hiểu ra. Em định về thẳng nhà. Hãy đợi ở New York. Sẽ báo số chuyến bay. Yêu anh. Amelia”.

Vậy là xong, Alex nghĩ với vẻ nhẹ nhõm trông thấy. Có thẻ Air Travel hay không, anh cũng đang trong cơn túng quẫn, và ý nghĩ về những người phu đủ màu da cùng những ngôi chùa mạ vàng và người chồng lãng mạn trên bờ biển chỉ khiến anh quan tâm ngang với một chuyến đi đến khu người hủi. Anh còn nhẹ nhõm hơn với ý nghĩ không phải chịu đựng một cuộc đấu khẩu ở nơi xa lạ, phải giả bộ tỏ ra đang trong kỳ nghỉ hạnh phúc trong khi thực ra lại phải chịu những trận cãi cọ vụn vặt.

Dù thế nào thì cuộc gặp gỡ cũng đủ kinh khủng rồi, cho dù họ có diễn nó ở đâu đi nữa; nó sẽ ít dữ dội hơn nếu diễn ra trong nhà, không có tiếng chiêng trống, tiếng xích lô và những cô gái hát.

Bức điện thứ hai của Amelia báo cho anh biết rằng Hãng Hàng không Mỹ sẽ đón cô từ San Francisco trong tuần, và khi ngày hẹn càng đến gần, nỗi lo sợ của Alex càng tăng. Nói gì với người vợ bị ruồng rẫy? Nói gì với người vợ biết rõ và đích xác rằng chồng mình vừa mới qua một cuộc tình nồng cháy? Nói gì với người vợ đã bẻ lái cuộc đời anh - người đã tự mình đi vòng quanh thế giới trong khi anh ngồi sưởi lửa ở nhà? Alex không biết. Không biết điều đó, anh gác điện thoại lên và tự mời mình đi uống một ly trong căn nhà xây bằng đá nâu của Dinah Lawrence. Một điều phi lý chưa từng xảy ra với Alex là sau khi Dinah thổ lộ thẳng thắn tình yêu bền bỉ nơi mình, anh thấy việc đi tìm lời khuyên của cô thật hoàn toàn lố bịch. Anh phải nói chuyện với một phụ nữ, một phụ nữ nào đó, và Dinah Lawrence là người phụ nữ duy nhất mà anh biết có thể cho anh câu trả lời thắng thắn. Anh không cho Barbara Bayne là người cố vấn không thiên vị.

Alex bước vào với vẻ ngượng ngập rụt rè hơi khúm núm. Đang giờ làm việc, nhưng Dinah không buồn nghĩ đến chuyện mặc quần áo tiếp khách. Cô vận chiếc quần bò xanh đã lỗi mốt và đôi xăng đan mòn vẹt. Chiếc khăn quàng che đi đám lô cuốn tóc, và khuôn mặt không trang điểm của cô sáng chói. Cặp kính gọng sừng bị đẩy cao lên trán.

Cô chìa má cho anh hôn, vẫy vào trong và chỉ cho anh ngồi

“Anh sẽ phải tha lỗi cho em vì bộ dạng lôi thôi quá”, cô nói. “Nhưng em đang tối mắt tối mũi bởi quyển sách chết tiệt này”, cô khoát tay chỉ đống bản thảo vương vãi trên bàn và trên sàn, và chiếc máy chữ với trang giấy đã kín một nửa còn nằm trên lô - “và hình như em không có thời gian để làm duyên làm dáng. Trên điện thoại anh có vẻ rất khẩn thiết. Anh không kể cho em là anh lại đang yêu đấy chứ?”

Alex xua tay trước mặt.

“Không có gì khẩn cấp lắm đâu. Và anh không lại đang yêu, như em vừa nói một cách thô lỗ vậy. Nhưng trước tiên cho anh hay cuốn sách thế nào rồi?”

Dinah nhún vai.

“Ai mà biết được? Làm sao lại có người biết một cuốn sách như thế nào rồi? Mỗi ngày em viết một ít, và nghe chừng nó rất phi thường. Em gạch bút chì lên nó và trông nó thật tệ hại. Thế rồi em viết lại những đoạn gạch bút chì và thấy nó khá lên đôi chút. Có lẽ đến giờ em đã viết được khoảng một trăm trang không đến nỗi khiến em buồn nôn. Nhưng Chúa ơi, Alex, tại sao anh không nói với em rằng viết sách là một công việc thực sự? Suốt tháng vừa rồi anh sống thế nào? Tất cả đã xong và anh đang sẵn sàng viết một cuốn nữa?”

Alex ngồi xuống và phản đối yếu ớt, anh nhún vai.

“Em là nhà văn, đúng thế. Em đã học để rên rỉ như một nhà văn. Từ khi gặp em, năm tuần trước đây, anh đã làm việc như sáu tên nô lệ. Anh đã hoàn toàn bỏ rượu; anh đã đi ngủ sớm; anh đã viết lại kỳ đến khi tất cả các câu đều đi giật lùi và đi xuống, như chữ Trung Quốc. Và anh chẳng có nổi một trang đáng hài lòng. Anh không biết, Di. Đầu anh toàn bã đậu và tất cả những gì đã biết anh đều quên sạch.”

Dinah tặc lưỡi vẻ thông cảm.

“Anh vẫn đang kiêng rượu à? Có muốn một ly không? Hay là một tách cà phê? Còn em vẫn sống rất bừa bãi.”

“Một ly rượu, anh nghĩ thế. Hôm kia Mantell đã cứu anh khỏi cảnh kiêng rượu. Một ly Scotch ấy. Marc là một trong những lý do khiến anh ở đây. Anh đang bị kẹt. Anh cần một cố vấn dịu dàng đáng yêu - một lời khuyên thông minh của một quý bà thông thái.”

“Anh đến nhầm nhà rồi,” Dinah nói. “Nhưng một ly thì em có thể mời anh được. Thậm chí em sẽ uống cùng anh, đi ngược lại tất cả những qui tắc làm việc của em.”

Cô lại chỗ quầy rượu, pha hai ly Scotch, rồi ngồi bệt xuống sàn, tay ôm gối. Ly của cô nằm nguyên trên bàn.

“Vậy cái gì làm cho cậu bé của chúng ta buồn bực? Hãy nói cho bác Dinah, người chưa bao giờ có giải pháp cho những rắc rối cá nhân mà cô ta hoàn toàn cùng bị mắc vào.”

Alex nhấp một ngụm rượu và nói chậm rãi.

“Là thế này. Hôm nọ Mantell đến trang trại để đáp lại lời cầu cứu của anh. Ông ấy đã xem xét cả đống bản thảo rồi giơ tay hàng. Bọn anh đã tiến hành một loại phân tích tâm lý. Kết quả là: Hình như anh không thể làm việc nếu không có Amelia. Anh cần một chiếc áo gai. Anh cần một bà mẹ để chạy trốn và để quay về.” Alex tàn nhẫn thốt ra từng câu. “Em nghĩ thế nào?”

Dinah chậm rãi gật đầu.

“Có lẽ là ông ấy đúng. Em nghĩ em có thể nói với anh như thế, trừ việc em không nghĩ đến việc nhìn anh đón nhận những lời đó từ em. Vậy còn gì nữa, và em phải làm gì?”

Alex nhìn ly rượu, xoay xoay chiếc ly trong tay.

“Chiều mai Amelia sẽ bay từ Coast về đây - bay thẳng, Singapore - Honolulu - San Francisco - New York.”

“Vậy rắc rối của anh là gì? Có vẻ như tất cả đã được tha thứ, và anh lại có một gia đình.”

“Chính là thế đấy! Anh biết nói gì với cô ấy bây giờ?” Giọng Alex không còn kiềm chế. “Anh biết nói gì với một người đàn bà trở về nhà với đôi mắt đầy giận dữ và trái tim chất chứa sự thù ghét!”

Dinah giơ tay, cô dứ dứ ngón trỏ vẻ trách cứ.

“Đấy đấy, nào. Anh bỏ ngay cái lối nói văn vẻ ấy di. Đôi mắt đầy giận dữ. Cái anh cần làm thực ra khá đơn giản. Hãy điềm tĩnh. Anh chất đầy hoa trong nhà. Anh nói anh rất mừng khi thấy cô ấy. Anh nói anh nhớ cô ấy. Tình cờ anh hôn cô ấy. Anh hỏi thăm thật lịch sự về chuyến đi. Anh đưa cô ấy về nhà để nghỉ ngơi và thay quần áo, rồi anh đưa cô ấy đi ăn tối - em sẽ hình dung là ở ”21“, nhưng có thể là ở bất kỳ chỗ nào, bất kỳ chỗ nào anh chưa từng dẫn Barbara Bayne tới. Anh thết cô ấy món trứng cá và champagne, rồi anh đưa cô ấy về nhà. Rồi...”

“Rồi sao?”

Dinah mím môi.

“Anh đưa cô ấy lên giường. Anh đưa cô ấy vào giường với sự nhiệt tình và sự thèm khát ngọt ngào, sự thô bạo phô trương, nhưng hoàn toàn không có những mánh khoé mới mà anh có thể học được từ... anh có thể học được gần đây. Và nếu cô ấy có cái gì đó mà anh quên mất, hãy lờ chúng đi. Điều này rất quan trọng.”

Alex nhìn Dinah với vẻ kinh ngạc.

“Em có thể nói thế, em có thể nói thản nhiên đến thế, với những gì em nói lần trước, với những gì mà anh biết là em cảm thấy...”

Giọng Dinah gay gắt.

“Anh đến đây để nghe lời khuyên của phái nữ. Em là phụ nữ. Em sẽ cho anh lời khuyên. Chỉ có một cách duy nhất để có được sự khoan dung của phụ nữ - sự khoan dung của một phụ nữ bị hắt hủi - đó là hãy quị lụy quay lại giường của cô ta. Có lẽ cô ấy sẽ nặng lời tí chút. Ổn thôi. Tất cả sẽ tốt lên. Cô ấy cũng sẽ có sau lưng một vài lầm lỗi. Nếu cô ấy vẫn hoàn toàn chung thuỷ, còn anh thì đủ nồng nàn, cô ấy vẫn sẽ hài lòng vì cảm thấy mình cao quý hơn... cao quý hơn... kẻ dâm đãng đó - người cuối cùng đã nhìn ra ánh sáng và đã chọn cô ta chứ không phải mối tình đơn thuần là nhục dục kia. Đó chỉ là xác thịt, một ham muốn thoáng qua, mà em thì biết đàn ông là...” Giọng Dinah nhỏ dần một cách mỉa mai.

“Nhưng...”

“Chẳng nhưng gì cả. Cô ấy đã thắng trong cuộc chiến của mình. Cô ấy được ham muốn. Anh đã khiến cô ấy cảm thấy được ham muốn bằng bức điện ngỏ ý muốn đến với cô ấy. Người đàn bà kia đã bị vứt vào sọt rác. Mẹ nó đã về. Mẹ nó về với những tính cách riêng, với những tài sản riêng, bao gồm cả anh nữa. Mẹ nó lại hoàn thành bổn phận. Mẹ nó không muốn nghe bất kỳ lời thú nhận khủng khiếp nào, hoặc bất kỳ lời bình luận nào về những trò tinh nghịch của bố nó. Và một điều nữa mà mẹ nó không muốn...”

“Điều gì?” Alex đã bỏ rơi cuộc nói chuyện độc thoại.

“Mẹ nó không muốn biết tại sao anh lại nhắn tìm mình. Mẹ nó không bao giờ, không bao giờ muốn biết rằng bố nó không thể làm việc được nếu không có sự hiện diện gây cảm hứng của mẹ. Nếu lúc nào đó anh uống say đến mức thú nhận rằng anh nhắn tìm cô ấy chỉ vì anh không thể làm việc được nếu thiếu cô ấy, thì em hy vọng là cô ấy sẽ bắn chết anh. Và nếu cô ấy không làm, thì em sẽ làm. Vậy đã rõ chưa, cậu bé hoang toàng nửa ăn năn của em?”.

“Từ ngữ thì rõ. Phụ nữ thì không,” Alex vừa nói vừa lắc đầu. “Ý em nói là anh và cô ấy sẽ nối lại mối quan hệ cũ như thể không có chuyện gì xảy ra? Anh không bỏ nhà đi? Anh không phô phang sự ngu ngốc của mình cho cả thành phố thấy suốt hai tháng? Chưa bao giờ có Barbara Bayne?”

“Đúng thế đấy. Đó là mùa hè dài nóng nực. Bố nó bị một cơn thác loạn tâm thần nhẹ do nóng nực, mỏi mắt và làm việc quá sức. Mẹ nó chỉ cảm thấy bực bội với bản thân, vì thế mẹ nó quyết định đi du lịch để thay đổi không khí và để bố nó lấy lại thăng bằng. Bây giờ đã là tháng Mười một đáng yêu ở New York, tiết trời đã hết nóng nực, bố nó lại trở về với con người thực của mình, và những cây cúc lại nở đầy hoa. Đó là toàn cảnh của một buổi diễn mới - em cho rằng anh nên dẹp bỏ ác cảm với nhà hát để đưa mẹ nó đi dự tất cả những vở diễn mới - và dù thế nào thì cũng đừng đề cập tới chuyện tiền nong. Đừng, cho dù cô ấy có nghĩ đến. Hãy bán một số cổ phiếu, hãy cầu cạnh ngân hàng, nhưng không nói chuyện tiền bạc. Và hãy đừng để cô ấy ra khỏi giường. Đó là cách duy nhất chắc chắn sẽ làm cho miệng lưỡi và trí óc của một người đàn bà phải câm lặng. Em đã nói cho anh nhiều bí mật rồi đấy, bạn thân ạ, vì em yêu anh.”

Alex đứng lên và bước đến trước lò sưởi, những ngón tay sau lưng anh hết vặn vào nhau rồi lại buông ra.

“Anh không thể tin là tất cả sẽ đơn giản, Di,” anh nói chậm rãi. “Anh không thể tin là suốt hai tháng qua cô ấy không hình dung ra hàng đống những điều xấu xa về những gì anh đang làm ở New York. Chắc chắn cô ấy đã cất giấu nhiều sự hận thù. Có lẽ Amelia yêu anh, nhưng anh đã làm một điều không thể tha thứ được...”

Dinah nói cáu kỉnh.

“Anh lại tiếp tục nghĩ như một nhà văn chết tiệt. Phụ nữ có khả năng giả dối vô hạn. Cuộc sống của họ cơ bản được xây trên sự giả dối. Nếu Amelia có dối trá thì nó cũng không xảy ra, nó không xảy ra - chừng nào cô ấy, còn có anh và những người đàn bà khác không có anh. Đừng có chọc vào vết thương cũ bằng những lời thú nhận dâm ô về tội lỗi, cho dù anh có phần tự hào rằng mình là một gã trai hư hỏng. Hãy quên đi, cố trở lại lối nói buông thả ưa thích. Hãy quên đi. Và mọi chuyện sẽ tốt đẹp đến khi...” Dinah mím môi lại.

“Đến khi gì?”

“Một người nào đó - một người bạn, trai hoặc gái, sẽ gây ra sự tan vỡ, và cạy vảy ra khỏi vết đau cũ. Hoặc anh sẽ phát điên hoặc buồn chán và tự mở lòng mình. Hoặc anh sẽ có một trận cãi nhau về tiền và nó sẽ dịu đi khi nói tới cô ta tiêu bao nhiêu ở châu Âu và anh đã tiêu bao nhiêu ở Ritz và ở thành phố. Hoặc một người nào đó anh đã gặp khi vắng cô ấy sẽ đón mừng anh như người bạn cũ lâu ngày gặp lại, hoặc ai đó - có thể rất hấp dẫn - mà cô ấy đã gặp, một ngày nào đó sẽ hiện ra và nhắc đến mối quan hệ thân tình mà cô ấy chưa từng nhắc đến. Anh biết đấy, đại loại như: Anh không thể hình dung được khoảng thời gian kỳ diệu mà tôi và Amelia đã có ở Bangkok. Chúng tôi không ngủ, ý nói là họ không rời khỏi giường. Rồi địa ngục lại nổ tung, và anh sẽ đi tìm một lối thoát mới.”

Alex thở dài.

“Hình như nó chẳng bõ để cố gắng.” Anh cầm lấy cái ly vẻ van nài. “Em có thể cho tội phạm bị kết án này một ly nữa được không?”

“Em sẽ mời, nhưng bài diễn thuyết thì vẫn thế. Rượu gin không phải là nền cho một cuộc tranh luận gia đình, khi cả hai bên đều cố tránh một số vấn đề mà tốt nhất là nên chôn vùi. Em khuyên anh nên giữ tỉnh táo vào buổi chiều muộn, vì rượu gin trước hết sẽ dẫn tới sự thú tội, sau nữa là sự kết tội, và cuối cùng là chiến tranh, cho dù không ai nghe lời địch thủ. Nếu là em thì em sẽ giới hạn việc uống với Amelia ly cocktail trước bữa tối càng nhiều càng tốt. Và em sẽ làm việc thật chuyên cần dưới sự giám sát đầy đủ của một quý bà để tránh xa cám dỗ. Đừng có chơi trò người da đỏ với anh chàng Thứ Sáu của anh trên bến cảng...”

Alex nhận ly rượu và gãi tai. Anh nhướn lông mày lên, trán anh nhăn lại.

“Anh hỏi một câu đơn giản. Anh đã nếm đủ mùi của quan hệ vợ chồng. Em rất hiểu biết, sao em vẫn chưa lấy chồng?”

Dinah tát anh, thật mạnh, và bật khóc.

“Quỷ bắt anh đi, đó chính là cái em đang định nói đấy. Một vết rạn nứt tầm thường, trẻ con, ngớ ngẩn như thế và tất cả tổ ấm đổ sụp! Hôn nhân chẳng đem lại gì ngoài hàng loạt những điều dối trá và sự đền đáp qua loa chủ yếu dựa trên cách cư xử tốt và không châm choc. Còn để trả lời câu hỏi khó chịu của anh, lý do em li dị là vì em đã lấy một kẻ giống anh và sau đó không đủ khả năng để thấy rằng anh ta thật là hóm hỉnh! Anh hài lòng rồi chứ?” Dinah Lawrence nhìn xói vào mặt Alex rồi quay ngoắt đi.

Alex đặt tay lên vai cô, bờ vai đang run lên nhè nhẹ mà anh biết chắc không phải chỉ vì tức giận sự giễu cợt của anh.

“Anh xin lỗi”. Anh nói. “Thật đấy. Anh không có ý nói thế. Chỉ tại cái lưỡi chết tiệt của anh. Em thật dũng cảm để vượt qua, sai lầm thời con gái ấy.” Anh xoa má và cười gượng.

Dinah Lawrence quay mặt về phía anh, trong đôi mắt xanh màu da trời vẫn còn đọng những giọt nước mắt. Cô khẽ mỉm cười.

“Em nghĩ vụ tư vấn hôn nhân này căng thẳng với cô gái hơn là em nghĩ. Cho mãi tới lúc này em đã quên hẳn ông Lawrence. Em xin lỗi vì đã tát anh. Hình như em đã tát tất cả những người mà em yêu. Tha lỗi cho em. Hoàn toàn là phản xạ thôi. Em không có ý... Đó còn hơn một vết thương tự mình gây ra. Chúng ta nói về chuyện khác đi.”

“Được rồi,” Alex quàng tay qua eo Dinah, đưa cô lại chỗ chiếc ghế lớn, đặt cô ngồi xuống, mang ly của cô tới, rồi ngồi xuống chiếc ghế quỳ, đầu gối chạm tới cằm. “Hãy nói về quyển sách của em chẳng hạn.”

Dinah khoát tay vẻ bất lực trước đống giấy vương vãi.

“Em rất xấu hổ. Em đang trong vòng luẩn quẩn. Có cảm giác như em đang ở trong một đường hầm mà hai đầu đã bị bịt kín. Em bơi trên giấy, em đổ mồ hôi trên từng chữ và tất cả những ý tưởng rõ ràng mà em có ban đầu trộn lẫn thành đám pháo hoa ngày mùng Bốn tháng Bảy[41] - lấp lánh và không thành hình.”

“Nhưng em nói là đã viết được một trăm trang không đến nỗi tồi, đó là ba mươi ngàn từ - công việc của cả tháng trời. Marc đã xem chưa?”

“Rồi. Một trăm trang đầu tiên. Ông ấy không kể cho anh à?”

“Không. Bọn anh quá bận rộn với những vấn đề riêng. Và có một điều rất tuyệt ở Marc Mantell. Ông ấy không bao giờ - hay chí ít là rất hiếm khi - thảo luận về công việc của một nhà văn khi một nhà văn khác đang làm việc. Ông ấy là một đại diện đáng tin cậy giống như một bác sỹ, luật sư hoặc một chủ ngân hàng giỏi - ông ấy không rêu rao về công việc của các khách hàng.”

“Em đã hy vọng là có thể ông ấy kể cho anh. Em cứ đợi nghe anh kể về chuyện ấy. Hôm nay lúc anh gọi cho em, em cứ ngỡ là về chuyện đó cơ.”

“Chúng ta có biết chúng ta đã nói về chuyện gì không?”

Khuôn mặt Dinah giãn ra và sáng lên. Cô trở nên như một đứa trẻ.

“Em không kể cho anh, vì em biết chính anh cũng đang có hàng đống chuyện khó chịu. Nhưng anh Alex này, thật tuyệt vời! Mantell đã bán bản quyền đăng dài kỳ cho McCall, bằng vào nội dung của một trăm trang đầu tiên, và ông ấy đã bán được cuốn sách cho McDonald Enright, và cũng đã có một cuộc tiếp xúc nào đó về chuyện dựng phim, em không thể tin nổi nếu như không phải chính ông ấy nói ra!“ Dinah quàng tay qua cổ Alex và ôm ghì lấy anh. ”Em không thể tin được là chuyện này lại xảy ra với em, sau từng ấy năm làm báo em đã đánh lưới được con cá rồi!”

Alex Barr nhổm lên, nắm lấy chân Dinah và kéo cô lại gần. Anh hôn nhẹ lên môi cô.

“Ơn Chúa,” anh nói, hy vọng giọng mình mang có vẻ hồ hởi mà thực lòng anh cảm thấy, “Ơn Chúa, thật là tuyệt! Giờ thì anh cho em biết chúng ta sẽ làm gì. Em sẽ đi tắm, cởi bỏ bộ đồ lao động này ra, tháo lô ra khỏi tóc, quét thật nhiều vôi ve lên mắt, mặc bộ váy đẹp nhất, chúng ta sẽ ra ngoài và ăn tất cả số trứng cá trong thành phố. Đừng có từ chối. Anh chỉ còn một đêm tự do ở New York và anh định dùng nó cùng với một tài năng đang lên.” Anh đẩy cô ra và phát vào mông cô. “Đi đi, cho anh mượn đọc chỗ bản thảo để anh xem cái gì đã khiến Mantell và phần còn lại của thế giới nghĩ rằng em đặc biệt đến thế.”

“Anh thật đáng yêu, Barr,” Dinah Lawrence nói. “Này, cho đỡ buồn.” Cô đưa cho anh một xấp kẹp giấy. “Đây là cột mốc đầu tiên dẫn tới danh vọng và tiền tài. Thực ra anh không phải đọc nó đâu.”

“Cứ đi làm việc của em đi. Anh muốn đọc nó mà.” Alex ngồi lại thoải mái trên ghế. “Xéo đi nào. Em làm phiền anh đấy.”

Dinah bỏ đi với nụ cười biết ơn như trẻ con. Alex ngả người ra sau ghế và nhìn vô định lên trần nhà. Anh quờ quạng cho đến khi mấy ngón tay tìm thấy ly rượu trên bàn. Anh nâng ly chúc mừng khoảng không.

“Điều này không thể xảy ra với một cô gái giỏi giang hơn, và mình vui cho cô ấy,” anh nói một mình. “Mình vui vì điều đó đã xảy ra, cho dù mình không thể viết được một dòng làm nên Chàng trai Mỹ cũ. Nhưng tại sao, tại sao nó lại phải xảy ra với mình vào ngày hôm nay?”

Anh cho tay vào túi lấy kính. Trang đầu tiên, anh nghĩ sau một lát, đọc như món kem. Nó như những truyện của mình vẫn thường được đọc, nhưng là từ lâu, từ lâu lắm rồi.

[41] Ngày Quốc khánh Mỹ.