← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 72

Đêm tân hôn, cũng như mọi cuộc phiêu lưu ngoài hôn nhân chưa bao giờ khiến Alex lại gần chiếc giường tình ái với sự lưỡng lự sợ sệt đến thế. Trong buổi chiều mọi chuyện đều diễn ra yên ả. Vài ly rượu đã làm cho không khí căng thẳng chùng xuống; sau đó Amelia bỏ anh lại để chợp mắt một lát, tắm rửa và thay quần áo. Họ đi ăn tối ở “21”, và tất cả, từ người quản lý đến đám bạn bè cánh hẩu, đều cư xử rất tế nhị. Người ta có thể nghĩ rằng Amelia Barr vừa về thăm cha mẹ vài ngày, hay nhiều nhất là một kỳ nghỉ cuối tuần ở Bermuda. Có không biết bao nhiêu người đã dừng lại bàn họ để chào Amelia và chúc mừng cô đã trở về. Tất cả đều ân cần và thậm chí còn rất nồng nhiệt với Alex. Không có những lời nói bóng gió, không có sự ám chỉ dù là nhỏ nhất rằng mọi việc không phải là đang rất tốt đẹp, không có điều gì gợi lên rằng Alex Barr đã bỏ vợ để cặp kè với một nữ diễn viên tóc vàng và ngang nhiên sống trong tội lỗi trong khi vợ anh ta bỏ sang châu Âu và châu Á để trừng phạt. Thậm chí không có ai bình phẩm về việc Amelia đã rời khỏi New York trong mái tóc nâu và trở về với bộ tóc vàng.

Tuy nhiên, những lời thì thầm trong phòng vệ sinh nam và nữ, lại có xu hướng gợi ra những suy đoán - phần lớn đều thất vọng khi thấy rõ ràng là sẽ không có vụ ly dị nào cả. Vì phần lớn những người đang thì thầm đều không phải là không có những vết nhơ, nên cuối cùng trong khi đánh lại phấn và kéo lại bít tất người ta đã đi đến kết luận là Amelia đã làm điều tốt nhất khi chạy trốn cơn điên rồ mùa hè của giống đực, và rằng một lần nữa vợ chồng Barr lại sẵn sàng tham gia vào những buổi cocktail, những bữa tối và những kỳ nghỉ cuối tuần tẻ ngắt trong thành phố.

Suốt bữa ăn tâm trí Alex không ngừng đi vơ vẩn trong khi vẫn nhắc đi nhắc lại lời khuyên của Dinah Lawrence là đừng nói gì cả và đưa Amelia vào giường. Cho đến giờ thì anh đã thực hiện rất đúng lời khuyên đầu tiên, nhưng anh phát hoảng khi nghĩ đến đoạn hai. Việc một người đàn ông xa vợ gần ba tháng khao khát cơ thể của người vợ mới trở về là điều rất tự nhiên. Nếu khác đi thì mới là bất thường, vì Amelia thực sự là một phụ nữ rất quyến rũ, rất gợi cảm, với thân hình thanh mảnh và mái tóc vàng mới. Tuyệt vọng, Alex tự hỏi liệu thậm chí anh có đủ khả năng về thể xác để yêu vợ hay không. Ý nghĩ này khiến anh phải gọi thêm một ly brandy và một tách cà phê.

Anh bị dày vò khổ sở suốt chặng đường về nhà, cố chống lại sự nhu nhược của mình, và chính Amelia là người cứu nguy cho anh. Đúng vào lúc Alex Barr gần như lại phải lòng người vợ của mình.

“Anh này,” Amelia nói khi họ vào phòng. “Em bị chuyến đi làm cho mệt rã rời, và chủ yếu là do chậm mất mấy giờ, như là bị mất hành lý ấy. Và hình như em cũng bắt đầu thấy tháng thì phải. Vậy anh có buồn khi phải ngủ ở phòng khách một vài đêm, cho đến khi em thực sự trở về với nửa trái đất này hay không? Thời gian gần đây phần nào em không còn quen với việc có một người đàn ông trong giường ngủ của mình, mà anh thì biết là anh hay cựa quậy thế nào rồi đấy. Em thực sự cần được ngủ yên khoảng mười bốn tiếng.”

“Tất nhiên rồi, em yêu,” Alex nói lịch sự. “Em đã buồn ngủ chưa. Em có muốn anh mang cho em một ly nữa không?”

“Không, cảm ơn anh,” Amelia nói. “Em nghĩ chỉ cần uống một viên thuốc là em ngủ say như chết thôi. Chân em mỏi rời, và em thấy y như mình vừa đi qua địa ngục vậy. Anh cứ pha một ly cho anh và đọc mấy tờ báo, còn em sẽ cuộn tròn trong cái ổ của em.” Cô hôn lên má anh, thận trọng, và vỗ nhẹ vào vai anh. “Chúc ngủ ngon, anh yêu. À, mà trưa mai anh có ăn ở nhà không?”

Alex nghĩ nhanh.

“Có thể. Anh đã có hẹn nhưng anh có thể thay đổi nếu...”

“Không. Dolly nói mấy đứa bạn em muốn ngày mai đi ăn trưa và kể cho chúng nó nghe về chuyến đi - anh biết đấy, hồi tối khi anh vào nhà vệ sinh cô ấy đã đến bàn và đề nghị em. Vậy mai anh cứ đi ăn đi, còn em sẽ đi kể chuyện cho mấy đứa bạn. Rồi tối mai chúng mình có thể quay lại nếp sống cũ với bữa tối ở nhà. Được chứ anh?”

“Đồng ý,” Alex nói. “Chúc em ngủ ngon. Anh rất vui vì em đã về nhà, Mele. Ngủ ngon nhé, em yêu.”

Anh đứng giữa phòng khách mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đã đóng lại, tiếng nước chảy trong nhà tắm. Rồi anh quay lại chỗ tủ rượu, pha một ly nữa, quay lại phòng khách, đá đôi giày khỏi chân, cố giương đôi mắt nặng trĩu lên và lật mấy tờ báo. Vậy là sắp bắt đầu, anh đoán, những ngày tồi tệ nhất của cuộc đời anh, và nó thật sự đã diễn ra khá tốt đẹp.

Rõ ràng là Amelia đã rất sẵn sàng cho cuộc đấu. Anh không dám chắc liệu cô ấy có thực sự thấy tháng hay không - có lẽ, bằng trí thông minh bản năng của đàn bà, cô ấy cũng ngần ngại như anh trong việc nối lại những âu yếm thể xác khi hố ngăn cách của Barbara Bayne vẫn còn giữa họ. Nhưng rõ ràng là cô ấy không muốn nhắc nhiều đến chuyện đó, ít nhất là vào lúc này. có lẽ cô ấy đã để quá khứ trôi vào quá khứ và có lẽ - đến đây thì Alex gãi đầu - có lẽ chính cô ấy cũng có một vài lỗi lầm nhỏ góp phần vào sự dè dặt của cô. Anh thực tâm hy vọng như thế. Anh hy vọng cô đã tìm được kẻ đi tán gái vĩ đại nhất ở Singapore và đã được thỏa mãn về thể xác, cho dù chỉ là để trả thù chồng. Nếu thế thì sẽ chẳng có gì rắc rối; nếu không thế, thì một ngày nào đó cái tên Barbara Bayne sẽ len lén bò vào nói cuộc trò chuyện và hấp! Hãy giữ lấy mũ, chàng trai ạ.

Được thôi, Alex châm biếm nghĩ, nếu sự tồi tệ đi đến sự tồi tệ, lúc nào mình cũng có thể bỏ đi một lần nữa, và sau khi nguyền rủa mình vì đã có những ý nghĩ ti tiện đến thế ngay trong buổi tối đầu tiên của ngày trở về đầu tiên của vợ. Giờ đây anh đã thấy thoải mái. Anh gục xuống ngủ thiếp đi ngay trên ghế, và thức dậy run lẩy bẩy vào lúc năm giờ sáng để đi tìm chiếc giường trong phòng khách lần đầu tiên kể từ khi lấy vợ.

Và điều này cũng tỏ ra sai lầm, vì sau ba đêm mới mẻ được vung vẩy tay chân, nghiến răng ken két, ngáy, và quan trọng hơn, được đi ngủ mà không phải nghe Amelia giục “vì Chúa anh hãy tắt đèn và đi ngủ đi”, Alex Barr quyết định họ sẽ vĩnh viễn ngủ riêng phòng.