← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 73

Tất nhiên, họ đã nối lại quan hệ vợ chồng, vì sự căng thẳng đã được cởi bỏ, và cơn thèm khát xác thịt của chính họ lên tiếng. Nhưng đó chỉ là mối quan hệ rất khô khan, là bữa lót dạ qua quít lúc nửa đêm hơn là một bữa ăn tử tế. Có vẻ như người này gần như luôn quấy rầy người kia; không còn sự tự nguyện, và rất tự nhiên Amelia đã đổ lỗi tình trạng này cho ý khăng khăng muốn ngủ riêng của Alex. Họ chỉ chia sẻ thể xác cho nhau khi cách cư xử không quá đáng ghét. Nếu không, thì những cơn đau đầu, sự mệt mỏi vì viết lách hay những cuộc hẹn trước đó đều là những lời xin lỗi khéo léo.

Không có lần nào cái tên Barbara Bayne được nêu ra khi trò chuyện, ngay cả khi họ cãi cọ về những vấn đề bình thường trong nhà. Họ tránh né một cách thận trọng, luôn đi vòng qua mọi chủ đề có thể dẫn họ tới chỗ phải gợi lại vết thương chưa lành đó. Sự tế nhị này diễn ra với những chi tiết buồn cười; thậm chí nhà hát cũng trở thành chủ đề cấm kị, khách sạn Ritz không bao giờ được nhắc đến, những bộ phim có Barbara Bayne cũng được thận trọng né tránh - né tránh trong sự đồng tình của cả hai, mặc dù Alex dám chắc rằng Amelia đã bí mật đi đến tất cả những chỗ đó.

Lại một lần nữa Francis Hopkin quen thuộc với tình cảnh của họ, và Alex đã gần như bắt đầu mến anh ta. Amelia đã từng nói rằng cô biết Alex ghét bị giam trong nhà hát suốt ba tiếng đồng hồ, rằng chẳng cần chất thêm từ ngữ lên gánh nặng từ ngữ của anh thì anh cũng đã đủ việc làm với từ ngữ rồi, vì thế Francis trở thành người hộ tống tự nguyện cho tất cả những buổi biểu diễn mà Amelia muốn tham dự.

Alex không trêu chọc Amelia về “anh chàng ẻo lả nhà cô nữa”. Francis là một thứ cấm kị, giống như cái tên Barbara Bayne là một thứ cấm kị. Alex cảm thấy chỉ một lời nói bâng quơ sống sượng về Francis cũng sẽ làm thùng thuốc súng nổ tung và thổi bay ngôi nhà hạnh phúc của anh.

Alex đã cố dò hỏi Amelia về chuyến đi của cô, những chẳng thu được thêm mấy thông tin so với những gì anh đã biết trên đường từ sân bay về. Amelia là một cô gái ít vui vẻ khi cô muốn; cô có lỗi than khóc buồn cười và sự dí dỏm chua chát khi bình phẩm về nhược điểm của bất cứ người nào, trừ Alex Barr. Alex biết chắc rằng có nhiều chuyện vui đã xảy ra trong chuyến đi của cô, và anh cũng chắc rằng Amelia đã kể lại hết cho Francis, một thính giả nhiệt thành, và cho mấy cô bạn gái trong những bữa ăn trưa thường lệ của họ. Nhưng cô không kể cho chồng bất cứ chuyện gì trong vô số những chi tiết thường xảy ra với một phụ nữ trong cuộc du lịch sang châu Âu và châu Á. Alex nhớ lại những bí mật mà anh đã giấu cha mẹ hồi còn nhỏ, và cuốn sách của Robert Paul Smith: Con đã đi đâu? Con đã làm gì? Chắng gì cả.

Mà, anh buồn bã nghĩ, công bằng mà nói với Amelia - quỷ quái thật, tại sao lúc nào anh cũng nghĩ công bằng mà nói với Amelia? - Công bằng mà nói với cả hai, anh đâu có là một món quà. Anh cũng muốn kể cho Amelia nghe về người cảnh sát vui tính và lần nổi hứng đi đá thùng rác, hoặc về chuyện DiMaggio đã xuống hàng thứ ba và nháy mắt với anh. Anh muốn kể cho Amelia nghe tất cả những chuyện ấy, nhưng anh đã ngậm chặt miệng và thận trọng tránh né tất cả những cuộc tâm sự có thể khuấy động cơn bão Barbara Bayne đang ngủ yên.

Có lẽ chỉ có một chút cái mà những người hâm mộ tâm thần học nghiệp dư gọi là “sự đối thoại” giữa họ, nhưng ít nhất sự hiện diện của Amelia cũng đã mang tới một trật tự dễ chịu để duy trì doanh trại này, như một cai tù tốt bụng và ân cần canh giữ phòng giam. Cô có Carl và Elsa giúp sức thực hiện tuyệt vời nhiệm vụ này; ngôi nhà luôn sáng bóng và rực rỡ hoa tươi; cô không nhận quá nhiều những lời mời cần đến sự có mặt của Alex. Tuy nhiên, cô lại nhận một số lớn những lời mời mà cô nói rằng cô biết sẽ làm cho Alex chán ốm, vì thế cô đành yêu cầu Francis đưa cô đi. Nhưng đồng thời cô lại khá thận trọng về sự có mặt của Francis ở nhà. Cô trông chừng sao cho anh ta hầu như không bao giờ ở đó lâu trong những giờ Alex không bận việc. Và cô luôn thu xếp để có những cuộc trò chuyện thông minh về tình hình thời sự trong ngày trên bàn ăn tối mà họ thường không mời khách khi họ ăn tối ở nhà.

Cuộc sống đã dần bình lặng, mặc dù vẫn thường xuyên căng thẳng. Alex hiếm khi đi khỏi nhà một mình vào lúc chín giờ tối. Một vài lần anh có đi xem đấm bốc hoặc nhậu nhẹt với vài tác giả khác, nhưng chủ yếu anh dùng ban ngày để tóm tắt và ban đêm để làm việc. Anh chỉ dự những bữa trưa và những buổi tiệc vì công việc, còn những giờ còn lại cho những cuộc điện thoại mà anh thường xuyên gọi từ một trong số ba quán ăn hoặc từ văn phòng đại diện của anh, vì sẽ rất rắc rối nếu phải vòng lên rồi lại vòng xuống trong thành phố chỉ vì một cuộc hẹn đi uống rượu lúc năm giờ. Nhưng cho đến giờ anh vẫn chưa làm được gì hơn cho cuốn tiểu thuyết mới, đó là một việc vụn vặt quá lớn. Anh xé nát tất cả những gì đã viết và thử viết lại lần nữa. Nhưng tiền bánh mì và bơ, tiền thuế, tiền thuê căn hộ, tiền trả nhà hàng, tiền cho nhà sách, tiền lương của Carl và Elsa, tiền cho bố mẹ - những khoản tiền ấy cũng đang ùa về.

Anh đã tìm lại được giọng văn lưu loát trôi chảy cũ với những tác phẩm trơn tru bóng bẩy. Cuối cùng anh cũng đã làm cho Marc Mantell và các tổng biên tập hài lòng với hai truyện dài kỳ, mặc dù nó không hoàn toàn đúng với chính anh, và khoản tiền có được đã tạm thời đưa anh thoát khỏi cảnh khó khăn về tài chính. Anh thích ý tưởng của cuốn sách mới, nhưng có điều gì đó rất cơ bản trong đó đang lẩn tránh anh, và có vẻ như anh đã tìm ra được điều ấy khi làm việc đến ba giờ sáng trong văn phòng, và rồi sau đó bằng năm ngón tay cầm ly rượu whisky anh đã làm chính mình phải sững sờ khi đập tắt đi ngọn lửa vừa nhen đã thiêu đốt anh trong giờ phút đó.

Và nỗi buồn chán cũ lại bắt đầu quay trở lại. Mỗi ngày trôi qua có thể khiến anh biết trước được ngày sắp tới: ngủ dậy, cạo râu, tắm, mặc quần áo, bà Withers, xuống phố, ăn trưa, gọi điện thoại, những cuộc hẹn, về nhà, cocktail, bữa tối, uống rượu, làm việc, uống rượu, ngủ. Hình như chẳng còn khoảng thời gian trống nào trong ngày đủ lớn để chèo lái một ý tưởng thật sự. Và không còn nghi ngờ gì nữa: anh đang uống quá nhiều. Không uống say khướt, không uống lu bù, không uống cho vui, chỉ là sự phụ thuộc đều đặn và hơi u mê vào sự bền bỉ của rượu để giữ cho anh chạy đều dưới những gọng kìm sắt của dây thần kinh. Giờ đây khi uống anh chẳng cảm thấy tốt đẹp, sáng sủa hay vui vẻ. Anh chỉ thấy hơi ướt.

Tháng Mười hai đã trôi qua, và những chiếc lá rực rỡ đã rụng. Với cảm giác có lỗi khủng khiếp, anh đã xin Amelia một kỳ nghỉ cuối tuần để đi săn cùng Ben Lea ở Connecticut. Amelia cũng có đủ lý do để tỏ ra tốt bụng; cô sẽ có một kỳ nghỉ cuối tuần mà cô có thể dễ dàng thu xếp - với Francis - tại nhà một trong số những người bạn của Francis ở Buck County, cô nói thêm rằng trông Alex khá ốm yếu và tốt hơn là anh nên xa cái máy chữ, Toots Shor và hít thở một chút không khí trong lành. Trong hơn một tháng kể từ khi Amelia trở về, Alex chưa lần nào về ngôi nhà ở New Jersey, nhưng anh vẫn lén gọi điện cho Luke hằng tuần để xem mọi chuyện có ổn không. Alex đã cố gắng hết sức để làm vừa lòng Amelia. Anh cảm thấy trong sâu thẳm tội lỗi, rằng anh đã mắc nợ cô điều đó, vì thế anh phải ở nhà và làm một người chồng tốt. Còn Amelia, giờ đây cô đã có sự quay về của Alex, hình như khá bằng lòng để cho anh đi - nếu anh tỏ ra không có ý định đi lạc quá xa. Sau khi anh rời khỏi nhà cô hầu như không bao giờ gọi điện cho anh, hiếm hoi có gọi, hình như cô khá hài lòng khi thấy anh ở đúng cái nơi mà anh nói rằng anh sẽ có mặt.

Kỳ nghỉ cuối tuần ở Connecticut là một cú sốc đối vói Alex Barr. Anh gần như đã quên mất tình bạn bè dễ dàng của cánh đàn ông. Khi được tự do, dưới những tán cây phủ tuyết lấp lánh, anh có cảm giác như mình đã vĩnh viễn bị khóa kín trong căn hộ. Ben Lea, như thường lệ, vẫn là người bạn rất vui vẻ - thô lỗ một cách cố ý, thông minh tuyệt vời, dễ dãi phóng túng. Ông là người duy nhất mà Alex biết có những điểm nhấn phù hợp trong câu chuyện của mình. Ben không mấy quan tâm về chuyện săn bắn, nhưng ông thích ngồi ườn ra trước ngọn lửa nhảy nhót ấm cúng trong túp nhà làm bằng gỗ ghép vào buổi chiều tối, uống whisky và bàn luận về mọi chủ đề. Ben biết vô số chuyện về tất cả mọi lĩnh vực, từ bò tót đến Beethoven, và đặc biệt ông biết rất nhiều chuyện về rất nhiều phụ nữ - ít nhất là từ khía cạnh duy nhất trong tính cách đàn bà mà ông xem là quan trọng.

Gần đây Alex đã rời bỏ những khuynh hướng Daniel Boone của anh trong một cố gắng nhằm làm cho Amelia bớt giận. Giờ đây, dưới tán rừng phủ đầy sương giá lạnh buốt, theo sau đàn chó được huấn luyện thuần thục vượt qua những ngọn đồi gồ ghề lởm chởm của Connecticut dưới những tán lá đen sẫm của rừng cây thường xuyên phủ tuyết, lê bước qua những cánh đồng tuyết lởm chởm gốc rạ, anh có cảm giác dễ chịu là mình lại được sống. Nỗi buồn chán thành phố lớn đã rời khỏi anh khi chú gà lôi đầu xanh đập cánh kêu quang quác khi bị đuổi bắt, để rồi ngã gục trên đám mây lông vũ và được một trong số những chú chó săn lông xù đầy trách nhiệm đi nhặt về. Cảm giác ngon miệng đã trở lại, và anh để mặc cho tính ham mê rượu chè của mình tự do phát triển. Không uống vào ban ngày; họ chỉ uống một hai ly trước bữa tối, và có thể thêm một ly trước khi mê mệt chìm vào giấc ngủ.

Lúc này họ đang ngồi, mệt mỏi một cách dễ chịu trong căn lều săn bên cạnh chiếc hồ nhỏ.

“Hôm nay vui thật,” Ben Lea nói, ánh lửa khiến mái tóc màu hồng như bàn chải của ông càng hồng thêm. Ông đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế bọc da bò, bàn chân đi tất màu đỏ gác lên chiếc ghế dài bọc da đã mòn vẹt. Mặc chiếc áo len kẻ carô và chiếc quần nhung kẻ cũ kỹ, trông Ben Lea chẳng giống chút nào với hình ảnh quen thuộc của một người nổi tiếng trong công chúng. Một chai bourbon cùng ly rượu đầy một nửa đặt cạnh hộp đạn súng săn đã vơi một nửa trên chiếc bàn thấp bên cạnh ông.

“Thật là một ngày kỳ diệu,” Alex Barr nói và thở phào sung sướng. Anh yêu cái lều săn nhỏ bé này, với chiếc lò sưởi lớn bằng đá xù xì và giá chất đầy những khẩu súng săn bóng loáng. Anh hờ hững đặt tay lên đầu con chó săn lông đốm nâu pha trắng đang hít hít bên cạnh. “Con Ruff già này đã có một buổi chiều kha khá với mấy con chim, phải không?”

“Cậu cũng có một buổi chiều kha khá với phản ứng nhanh nhẹn của cậu. Cái phát súng mà cậu bắn qua vai khi đang nằm ngửa trên tuyết đó, khi cậu cố xua con gà lôi đó cho tôi, là cái mà tôi chưa bao giờ thấy. Cậu vẫn thường làm được thế à?”

“Luôn làm được. Có gì đâu. Tôi không bao giờ đứng bắn nếu có thể bắn lùi về sau trong khi nằm yên ổn dưới bụi cây phủ tuyết. Ta hãy nâng cốc chúc mừng những nhà sản xuất đạn và tất cả những thứ vớ vẩn như thế, nào.”

“Cậu giống một gã hướng đạo sinh chết tiệt, chứ chẳng giống nhà văn chút nào. Gần đây cậu có dính vào cô gái nào nữa không?”

“Không. Gần đây tôi chỉ ngồi nhà và cố cư xử cho phải phép. Cố nhón chân đi trên trứng. Cố làm việc và giả bộ như mùa hè vừa rồi tôi không hề hư đốn. Nhưng chẳng đạt được gì nhiều, vẫn chỉ là cặp mắt cảnh sát lạnh lùng của Amelia, mặc dù cô ấy không bao giờ để lộ ra, mà cũng chẳng nói gì cả. Nhưng tôi có thể nhìn thấy ý nghĩ của cô ấy. Cô ấy làm cho tất cả mọi người ở nhà đều trở nên khó xử. Tôi nghĩ cô ấy tin rằng bây giờ cứ hễ rời khỏi nhà là tôi lao vào một cô gái nào đó và mang tiếng thét của cô ta xuống dưới đất.”

“Hừm.” Ben Lea với cốc rượu. “Cậu đã khá gây ấn tượng với ít nhất là một cô gái nữa trong năm nay. Tôi không biết dù tôi rất quan tâm đến việc cậu thó những cô bạn gái của tôi sau lưng tôi.”

“Cái gì?” Alex chớp chớp mắt. Ngọn lửa làm anh lơ mơ ngủ. “Ông... ông đang nói về chuyện gì vậy?”

“Jill. Jill Richard. Cô gái người Anh có mái tóc hung. Tôi không biết cậu đã đãi cô ta món gì trong bữa trưa, có lẽ là món ruồi Tây Ban Nha, nhưng lá thư gần đây nhất mà tôi nhận được từ London, Jill tỏ ra đã quan tâm một cách khá trẻ con đến những tin tức về A. Barr, nhà văn.”

Alex hơi nhấc mình khỏi ghế và rót đầy ly rượu.

“Ồ, cô gái ấy à. Cô ấy thực sự là người chiến thắng. Chỉ tiếc là hôm đó cô ấy phải về nhà - cái hôm tôi gặp ông trong bữa trưa đó tôi không được tốt lắm trong công việc với Lothario. Barbara vừa mới đi ra bằng một cửa và Amelia sắp bước vào qua một cửa khác. Đôi khi tôi nghĩ mình đã sai lầm khi không sống vĩnh viễn trong cảnh phóng túng. Tôi lại phải kéo lê xiềng xích. Tôi cứ ước mình được là ông - tự do ăn uống và vui chơi. Tôi nghĩ tôi có quá nhiều lương tâm để duy trì một sự đổ vỡ.”

Ben Lea ngồi thẳng lên và hấp háy đôi mắt xanh lơ.

“Đôi khi cậu thực sự làm tôi buồn cười đấy,” ông nói. “Cậu thực sự làm tôi buồn cười. Cậu mô tả Amelia như một con ngoáo ộp. Cậu đã bỏ nhà đi hệt một chú bé hư. Rồi suốt, mấy tuần cậu nhảy nhót vui chơi cho mãi đến khi cái lương tâm Thanh giáo của cậu bắt cậu đứng lại, rồi cậu muốn Amelia trở về. Rồi cậu có được cái muốn ấy, và cậu lại muốn sống buông thả. Một ngày nào đó cậu sẽ phải chọn hoặc cách này hoặc cách kia. Tôi cuối cùng đã chọn được - sau năm lần phạm sai lầm.”

“Có bao giờ ông định lại lấy vợ không?”

“Tôi á? Lại lấy vợ ấy à? Không thể có chuyện đó. Tôi đã quá già và đầy whisky mất rồi. Cái ý nghĩ phải điều hành một vườn trẻ cô dâu làm tôi thất kinh. Tuy nhiên điều tôi sẽ làm là đi Mexico trong tuần đầu tiên của năm mới, kiểm tra một vài báo cáo và xem vài trận đấu bò. Nhưng người Tây Ban Nha chỉ thi đấu trong mùa đông. Sao cậu không đi cùng tôi, hay là việc viết cuốn sách quá cấp bách?”

Alex lại thở dài, lần này thì không phải do hài lòng.

“Cái của nợ đó chẳng tiến triển được tí nào. Tôi không thể bắt đầu được. Tôi đã nghĩ là mình có thể, khi Amelia quay về, nhưng tôi có cảm giác như mình đang tước xơ gai dưới cặp mắt lạnh lùng của cai ngục, về phần Mexico... hãy quên đi. Về phần đấu bò - tôi đã có một số. Tất cả những gì tôi phải làm là chạy trốn đến Mexico với người đàn ông nổi tiếng hư hỏng là ông, và tôi sẽ gặp nhiều rắc rối hơn những rắc rối tôi đã gặp khi sổ lồng vào mùa hè trước.”

Ben Lea nhăn mặt không vui, và gãi đám râu màu hồng hoa râm trên cằm.

“Được, tôi thừa nhận là ở Mexico City có ba bốn hoặc năm đám bạn, toàn là những người nổi tiếng, thêm một hai người, ở Cuernavaca, và những bữa ăn nóng ở Acapulco. Tôi nảy ra một ý...”

“Ồ, đừng ông. Giáng sinh sắp đến rồi, mà Amelia thì có những ý nghĩ cũ kỹ về cây thông, về thăm gia đình, dự tiệc và tất cả những chuyện vớ vẩn khác của lễ Noel. Giáng sinh, sinh nhật, những ngày kỷ niệm... đó là khi người chồng phải ở nhà, gói quà, đánh trứng và tập hát mừng trong nhà tắm. Có điều gì đó, tôi không biết chính xác là điều gì, về những ngày lễ luôn làm nổi bật sự tồi tệ nhất ở người phụ nữ.”

Ben Lea bước lại chỗ lò sưởi và đá vào một khúc gỗ làm bắn tóe ra những tia lửa. Ông liếc nhìn người bạn của mình.

“Cậu có biết điều này không, Barr? Tôi nghĩ trong cậu tiềm ẩn tính nết của đàn bà. Tôi không nghĩ cậu thực sự giống đàn bà. Yêu họ, vâng. Làm tình với họ, đúng. Nhưng giống họ? Tôi không dám chắc.”

Alex cười. Ben lại sa vào một trong những điều thêu dệt của Ông.

“Được, vậy tôi là một gã đồng tính luyến ái đau khổ vì phải kìm nén tình cảm. Hãy chứng minh đi xem nào, nhưng tốt hơn là ông đừng có quay lưng lại phía tôi. Tôi có thể nguy hiểm đấy.”

Ben cau mặt giận dữ.

“Chuyện này chẳng có gì đáng cười cả. Đó là bản chất ở đâu đó trong con người cậu. Cậu có phức cảm người mẹ về Amelia; gần như là phức cảm bị ngược đãi. Cô gái này chẳng gây hại gì cho cậu. Tất cả những gì cô ấy làm là yêu cậu, bảo vệ cậu, và có thể gọt giũa một vài khía cạnh thô nháp ở cậu. Xem đấy, tôi còn nhớ rõ cậu trong những ngày đầu tiên ở New York. Cậu thật sáng chói nhưng khá mọi rợ, nếu không được gọt giũa thành một người da trắng chân chính. Bây giờ thì cậu rất bóng bẩy - cực kỳ hấp dẫn. Cậu làm ra nhiều tiền, cậu sống trong một căn hộ sang trọng, cậu ngồi trên cùng một băng ghế với Barney Baruch. Cậu gọi Polly Adler là ”Ngọc trai“ và Billingsley tự động ngồi vào chỗ cậu ở bàn Năm mươi trong Phòng Cup. Cậu trả số thuế thu nhập kếch xù và cậu lang thang với những cô gái xuất sắc như Barbara Bayne khi cậu muốn tiêu thời giờ. Đúng không?”

“Đúng. Song làm thế nào mà điều đó lại khiến tôi là người đồng tính được?” Giọng Alex vẫn hơi giễu cợt. “Tôi đã may mắn. Tôi là người trong cuộc, giống như ông.”

Ben Lea trở nên nghiêm trang hơn.

“Bỏ cái kiểu nói dỗi ấy đi. Cái đó chỉ dành cho trẻ con thôi. Nhưng tôi hoàn toàn không đùa về phức cảm bị ngược đãi đó. Có phải cậu cho rằng không có Amelia cậu sẽ không cư xử thô lỗ như thế? Không”. Alex đinh ngắt lời, nhưng Ben giơ tay ra hiệu cho anh im lặng. “Nghe tôi nói đã. Tôi biết Amelia không viết những tác phẩm của cậu. Tôi biết cô ấy không cho cậu những cốt truyện. Tôi không kết tội cậu đã bám lấy gấu váy vợ. Nhưng tôi nói rằng phần lớn người đàn ông trong cậu đã phụ thuộc và đang phụ thuộc vào vợ cậu. Cậu đã lấy vợ lâu rồi, con trai ạ, và khi hai người lấy nhau lâu đến thế thì khó mà nói được đâu là chỗ người này dừng lại và người kia bắt đầu. Cậu sống trong ngôi nhà đẹp. Cậu ăn trên chiếc bàn lớn. Cậu biết những người nổi tiếng nhất. Cậu tổ chức những bữa tiệc sang nhất thành phố, thật thà mà nói tôi chưa từng biết ai hơn. Cậu được mời tới tất cả những chốn sang trọng, và cậu ngày càng leo cao hơn, với tất cả những ông chủ đủ loại và, quan trọng hơn, là những bà vợ của họ. Cậu nghĩ đó là lỗi của ai hay của cậu? Chứ không phải của cái máy chữ chết tiệt.”

Alex lắc đầu, nhắm mắt lại, môi mím chặt, hai tay chụm vào nhau.

“Ồ, tôi biết, tôi biết. Trước đây tôi đã nghe bài ca này rồi. Tất cả mọi người đều ca nó - ông này, Mantell này, thậm chí cả Dinah Lawrence. Tôi là Amelia. Amelia là tôi. Một cặp hoàn chỉnh. Tốt thôi, hãy để tôi nói ông nghe...”

“Hãy để tôi nói cậu nghe, không có gì. Chúng ta là những kẻ cùng hội cùng thuyền. Cậu đã lấy một cô gái - như cậu đã thừa nhận - vì cảm giác an toàn và vững chắc, sau thời trai trẻ khá bấp bênh, cũng như vì những cảm giác khác. Và cô ấy luôn là một người bạn vững vàng, có thể nhờ cậy được đối với cậu - một kết cấu cho những kiệt tác, nếu nói hơi hoa mỹ. Cậu đã thấy một vài trong số những bà vợ của những người bạn nổi tiếng của cậu với những chiếc coóc xê lỏng lẻo của họ. Cậu biết những cô ả mà tôi định nói tới - những cô ả say xỉn đến nôn oẹ, những cô ả mồm loa mép giải, những cô ả thống trị bàn ăn tối, những cô ả luôn mồm thao thao bất tuyệt chẳng về chủ đề nào và về mọi chủ đề, những người ra quyết định, người vẫy tay và người đi tìm nguyên nhân. Cậu đã thấy cái khiến ông chồng phải nói “Bà xã tôi không được khỏe, bạn có phiền không nếu tôi đến một mình?“ Hoặc tồi tệ hơn, “bạn sẽ tha lỗi nếu chúng tôi ra về sớm chứ?” Ngay sau khi bà vợ kết tội chủ nhà là đánh đĩ với chồng cô ta hoặc là một tên cộng sản có tên trong sổ đen hoặc một cái gì đó khác rất thú vị. Amelia không hề thuộc số những của nợ đó. Tất cả những gì cô ấy làm là cho cậu một ngôi nhà ấm cúng, mua vui cho bạn bè cậu bằng sự tinh tế và sự khôn ngoan, tìm hiểu những nỗi buồn của cậu, ngăn những cô ả hư hỏng bám lấy cậu, ăn mặc đẹp và nhã nhặn, trang nghiêm và đứng đắn ở nơi công cộng cũng như - theo tôi được biết - trong chốn riêng tư, và luôn xù lông lên với bất kỳ kẻ nào dám cả gan nói rằng cậu không phải là nhà văn vĩ đại nhất kể từ sau W. Shakespeare.”

Ben Lea ngừng lại và hớp một ngụm rượu lớn. Alex mở miệng định nói nhưng Ben Lea đã lại giơ tay lên.

“Đợi một phút. Cậu có thể nói khi nào tôi nói xong. Nhìn đấy. Tôi nghĩ cậu là con cừu đực mắc dịch với các quí bà. Chắc chắn Barbara Bayne đã mê tít cậu như một đống gạch, và cô ấy không dễ vỡ. Và nếu những lá thư mà tôi nhận được từ Anh có biểu lộ điều gì đó, thì có khả năng cậu đã có một độc giả trung thành ở bên kia đại dương. Liệu những điều ấy có xảy ra với cậu nếu không có sự hậu thuẫn của Amelia, trong từng ấy năm, những thay đổi mà cậu đã không có được với bất kỳ người nào trong số những người đàn bà đó. Cho dù thậm chí cậu đã tìm được cách để gặp họ? Trong quân đội người ta thường nói rằng khả năng đề bạt của một sỹ quan phụ thuộc hoàn toàn vào vợ của anh ta, về mặt hiệu quả, tôi cũng nói như thế về cậu và vô số người khác trong ngành xuất bản. Cái nền ung dung tự tại không đến nhẹ nhàng. Rất nhiều người đàn ông có vai vế đã chạy trốn và rời khỏi - ý tôi là bỏ rơi - vợ của họ một cách đáng xấu hổ, với lời xin lỗi của Charlie J. Tycoon vì cái cô Nellie bé nhỏ mà anh ta đã cưới ở Poontang High. Nhưng Amelia đã luôn ở bên cậu, cậu bé ạ, cho dù cậu có thừa nhận hay không. Hầu hết những người cậu quen đều không tách biệt vợ chồng cậu. Họ nói: “Vợ chồng nhà Barr” hoặc “Amelia và Alex”. Họ không nghĩ: “Cái gã Alex khốn khổ đó đang chất gánh nặng lên vai cái cô Amelia mít ướt”, hoặc “Alex khốn khổ, đáng tiếc là hắn ta đã bỏ rơi vợ của hắn”. Tất cả những gì tôi đang cố nói, và tôi nghĩ là mình đã nói nhiều hơn mức cần thiết, là cậu đừng bao giờ quên rằng khi cậu tình cờ gặp Barbara Bayne trên chuyến bay đó, và đưa cô ta vào giường, hoặc khi cậu tán tỉnh cô bạn người Anh của tôi, thì Amelia không đứng ở đó để ngăn cản cậu, trực tiếp hoặc gián tiếp. Sự chăm sóc và bồi dưỡng của các nhà văn không dễ chịu gì cho một người phụ nữ, và tôi nghĩ Amelia đã làm rất tốt trên thứ tài sản khó chiều của cô ấy. Selah. Tôi đã nói xong. Hãy tống vào mõm tôi một quả, hoặc rót cho tôi một ly nữa.”

Ben Lea ngồi xuống, thở phì phò.

Alex mỉm cười, với lấy chai bourbon và rót và cốc của Ben Lea.

“Chắc chắn là tôi sẽ không đánh ông,” anh nói. “Và tôi hoàn toàn sẵn lòng thừa nhận nhiều điều trong những lời ông nói là đúng. Nhưng liệu có thể cho phép tôi, liệu có thể vui lòng cho phép tôi, được nói đôi lời nhân danh A. Barr, một tác gia đã nhận được nhiều lời khuyên tốt đẹp vô ích hơn bất kỳ người nào khác kể từ khi Thiên Chúa Giáng sinh đến nay?”

Ben Lea nhếch mép cười và nhận ly rượu mới.

“Xin mời,” ông nói. “Chủ tịch đoàn chấp nhận quí ông đến từ Nam Carolina.”

“Đã bao giờ ông phung phí những đơn thuốc khôn ngoan và sáng suốt rằng có lẽ sự thông thái của A. Barr hơi đau vì liên tục bị nện nhừ tử với luận điệu cho rằng nếu không có tình yêu vĩnh cửu của mình anh ta sẽ quên sạch bảng chữ cái? Rằng chẳng lẽ là một quí bà thì không có thói xấu, và rằng trong phân tích cuối cùng, cái mông tôi tự nó gắn vào ghế trước chiếc máy chữ, còn cái đít gọn gàng xinh xẻo của Amelia thì không? Tôi phát mệt và phát ốm vì phải nghe lải nhải rằng tôi thật may mắn có được một người mẫu mực như thế để giúp tôi luôn tiến thẳng? Người duy nhất không công kích mạnh vào điểm này chính là Amelia, và đó có thể là vì cô ta quá bận nhìn trộm dưới chăn và nhòm ngó dưới gậm giường để tìm những mối đe dọa không hề tồn tại sự an toàn của cô ta trong tổ ấm của mình. Đồng thời cái làm tôi khó chịu nhất là thậm chí tôi trở nên mê tín Amelia. Nếu tôi bỏ cô ấy thì tài vận của tôi cũng ra đi cùng cô ấy - và những gì xảy ra từ hồi tháng Tám chỉ là một ví dụ. Là những điềm báo.”

Ben Lea nhếch mép cười với anh. “Chúng tôi chỉ châm chích cậu vì chúng tôi yêu mến cậu. Cậu sắp bị mãn kinh. Nó ảnh hưởng đến những người đàn ông khác nhau theo những cách khác nhau. Tôi nghĩ bệnh của cậu đi theo hướng tự thương xót bản thân, cuộc sống đang vượt qua tôi. Cuộc sống chưa hề vượt qua cậu một chút nào cả. Cậu đã sống hơi quá nhanh, và cuộc sống mới chỉ đuổi kịp cậu, hơn là vòng lối khác. Dù sao đi nữa, cậu muốn trở thành người nào? Errol Flynn? Dylan Thomas? Byron? Thomas Wolfe?”

Alex phá lên cười giả tạo.

“Tôi nghĩ ông nói đúng. Rất có thể cái chất Ailen trong ly Scotch đã khiến tôi trở nên lãng mạn, và tuổi của tôi không còn thích hợp cho điều đó nữa. Nhưng này, giờ tôi mệt rồi. Đi ngủ thôi. Hôm nay chúng ta đã phải cuốc bộ mười lăm dặm đường, mà tôi thì không còn sung sức cho những việc như thế.”

Ben Lea đứng dậy và đi về phía phòng ngủ. Khi cởi quần áo, ông nói:

“Một điều nữa thôi. Trước đây đã bao giờ cậu gặp nhiều rắc rối đến thế với một cuốn sách chưa?”

Alex lắc đầu.

“Chưa. Tôi nghĩ là tôi luôn vượt qua. Cuốn sách này cần một cái gì đó - gần như là tất cả mọi thứ - để làm cho nó cất tiếng hát. Tôi chỉ không biết đấy là cái gì. Tôi nghĩ có lẽ cuộc phiêu lưu với Barbara làm tôi choáng váng. Nhưng hình như tôi đã nhầm. Tôi nghĩ sự trở về của Amelia sẽ làm tôi bình tĩnh trở lại, và tôi đã nhầm nốt. Có lẽ tôi sẽ ở nhà, tránh xa mọi tác động và có thể cái gì đó sẽ lắng xuống. Có thể ông già Noen sẽ mang trả lại cái tài năng đỏng đảnh của tôi. Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon,” Ben Lea nói. “Cứ quay về với những xiềng xích lụa là và tiếp tục gõ cái máy cổ lỗ đó đi, anh bạn. Tôi sẽ gửi cho cậu bưu thiếp từ Mexico City.”