CHƯƠNG 91
Họ không cần chờ người gõ cửa để biết rằng con vật đã sập bẫy. Mấy con chó đã sủa vang lúc nghe thấy những tiếng gầm gừ phát ra từ chỗ chuồng gà. Khi cánh cửa được mở toang vào bóng đêm, người ta nghe thấy rõ tiếng rít đầy căm hờn từ đó.
Sandy Lang cầm rungu của ông lên, cây gậy có lẽ có từ thời một vị tổ tiên nào đó.
“Anh bạn nhỏ bé của ta đã quay lại,” Ông nói. “Và bằng vào giọng của nó, thì nó không quan tâm lắm đến tình trạng của mình hiện thời. Có nên lấy khẩu súng ngắn trong tủ ra không, hả Alex? Có thể nó chỉ đang nghĩ cách để rút chân ra khỏi bẫy, mà tôi thì không thích nó nhảy bổ vào chỗ ấy của tôi.”
Alex lấy xuống một khẩu súng ngắn, kiểm tra nòng súng, rồi nhìn người chủ khẩu súng với vẻ dò hỏi.
“Ông luôn lắp đầy đạn vào súng à?”
“Đúng thế. Khi có chuyện bất ngờ trong đêm thì chẳng có gì vô dụng hơn một khẩu súng chưa lên đạn. Và tất cả những gì anh phải bắn vào ban đêm đều cần bắn bằng đạn chì to.”
Họ băng qua thảm cỏ và vòng ra sau chuồng gà, từ chỗ đó phát ra những tiếng gầm rít pha trộn sự căm ghét và nỗi đau đớn đang lớn dần.
Thật ngạc nhiên là một con thú nhỏ bé như vậy - có lẽ nó không nặng quá mười lăm mười sáu cân - lại có thể chứa đựng sự cuồng nộ đến như thế. Đôi mắt nó long lên căm thù. Khi hai người đàn ông tiến đến gần, cái thân hình vạm vỡ bắt đầu gầm gừ với họ, mang theo cả cái bẫy cùng sợi dây xích nặng.
“Tôi đã bảo cậu rồi mà, một con vật bé nhỏ lỳ lợm,” Sandy Lang nói. Ông nắm chặt cây gậy trong tay, và bắt đầu tiến về phía con thú.
“Xin lỗi,” ông nói và đột ngột dừng lại. “Tôi nghĩ có lẽ mình vẫn chưa phải là người Phi.” Ông đưa gậy cho Alex. “Đưa tôi khẩu súng nào.”
Con thú nhỏ lông vàng nâu điểm những vệt đen lại chồm lên, những cái vuốt chân như vuốt gấu cong lại, cái miệng nhe ra để lộ hàm răng nhọn hoắt. Nó chồm vào đoạn dây xích buộc bẫy, quay sang hung dữ gặm cái chân đang bị giữ chắc trong cái bẫy to đủ để giữ cả một con báo. Càng nổi khùng hơn bởi ánh mắt và mùi của người, nó lao lên nhằm vào cái đích rất rõ rệt là đũng quần của Sandy Lang. Sợi dây xích kéo giật nó trở lại.
Bằng một phát súng, Sandy Lang thổi bay cái đầu của con vật.
“Tôi nghĩ nó chỉ hành động theo bản năng,” ông nói, và dưới ánh đèn miệng ông thoáng qua một nét cười mờ nhạt. “Tên tội phạm thường quay trở lại hiện trường nơi xảy ra án mạng, và tất cả mọi người trên đời đều nhầm trừ hắn ta. Ở đây.” ông nói với cậu bé giúp việc và trao lại khẩu súng. Chukuwa. Ông lấy chân sờ con vật.
“Kufa. Chết. Kết thúc. Và đêm mai, hoặc một đêm nào đấy khi họ quên không khóa cửa, sẽ có anh em ruột hoặc anh em họ của nó nhắc chúng ta rằng ta không thể bảo vệ được vĩnh viễn cái gì trên mảnh đất thấm đầy máu này.”
Họ quay về nhà.
“Ông biết không,” Alex Barr nói, “tôi thật sự hài lòng vì ông đã không đánh nó đến chết bằng cái gậy chỉ vì nó đã phạm tội theo bản năng.”
“Về già tôi càng trở nên yếu đuối, tôi chỉ thật sự hung dữ khi cư xử với con người, thực ra thà tôi bắn kẻ đã để cửa ngỏ còn hơn.”
“Còn một việc nữa,” Alex Barr nói khi họ vào nhà. “Liệu sáng sớm mai ông có thể cho một người trong số những người của ông đưa tôi đến Arusha trước khi bà Lang trở về không? Dù sao thì một hai ngày nữa tôi cũng phải đi rồi, và tôi không thích lắm những nỗi đau khổ cá nhân.”
“Cậu thật là người hiểu biết hiếm có,” Sandy Lang nói. “Nếu không có khách trong nhà thì bà ấy sẽ không phải giữ kẽ. Bà ấy sẽ khóc và tìm ra một lỗi lầm mới trong tính cách của tôi. Hãy quay lại đây bất cứ lúc nào, Alex. Cậu luôn có một căn nhà trên mảnh đất này chừng nào những nhà chính trị chưa biến nó thành phi thực tế.”
“Tôi sẽ cần đến nó,” Alex Barr nói. “Tôi sẽ chặn đường một vài con chồn mật của chính tôi.”