CHƯƠNG 92
Alex đứng dậy và vươn vai. Anh cố nén một cái ngáp. “Trời ơi, anh nói nhiều quá, hay em đã lắng nghe quá chăm chú. Nhưng đó là tất cả những gì mà bằng cách này hay cách khác gợi nhớ đến Ben. Đến Ben, đến con sư tử già mà anh đã bắn vào mang tai, đến lý do tại sao đôi khi anh thấy thật chán nản. Em hỏi về châu Phi. Anh nghĩ chắc em đã quên mất câu hỏi đầu tiên.”
“Đừng có ngớ ngẩn thế nào,” Jill nói. “Em đã bị mê hoặc và anh biết rõ điều đó. Anh chưa bao giờ viết về con sư tử già cũng như con chồn mật, đúng không? Anh đã kể chuyện ấy với ai như cái cách anh kể cho em nghe chưa?”
Alex lắc đầu.
“Anh nghĩ có lẽ anh hơi... nhút nhát? Có lẽ anh muốn giữ câu chuyện đó cho riêng anh. Anh chưa kể chuyện ấy với Ben, vì ông ấy là một người vui vẻ, một người sáng chói, một đứa trẻ bán nghiêm túc chưa bao giờ tự nhìn nhận mình đã là một ông già đang nằm trong tầm tay của tử thần.” Anh nhìn đồng hồ. “Một buổi tối tuyệt vời, nhưng thành thực mà nói, anh phải đi bây giờ để em còn nghỉ ngơi chút ít.”
“Một ly rượu tối để tưởng nhớ Ben yêu quí của chúng ta nhé. Như thế nào, và tại sao? Anh không lừa được em bằng cách đánh trống lảng sang những câu chuyện hay ho về châu Phi ấy được đâu.” Cô rót thêm brandy vào ly của anh.
“Anh biết. Khá đơn giản. Ben là một người nhanh nhẹn - cái đầu nhanh, đôi tay nhanh, và sang thế giới bên kia lại càng nhanh. Ông ấy giống như những dũng sĩ đấu bò giỏi mà ông ấy quí mến. Lao thẳng vào cặp sừng và hy vọng thấy điều tốt nhất. Một dạng bệnh ung thư. Anh nghĩ ông ấy còn có thể sống thêm được một vài năm, nếu ông ấy quan tâm đến việc đó.”
Alex nhấp một ngụm brandy.
“Anh đã đến thăm ông ấy ở bệnh viện. Thật khủng khiếp. Trước đó vài tuần anh và ông ấy còn ở Madrid dự ngày hội dũng cảm. Người đàn ông có cái tên Ben Lea mà anh biết đã biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Ông ấy quay sang anh và nói - chuyện này có làm em khó chịu không, Jill?”
“Em đã đến tuổi và đến lúc phải chấp nhận. Em cũng đã từng trải qua một vài lần. Thế ông ấy nói gì?”
“Ben nói: Họ bảo tôi không được uống rượu, không được hút thuốc, không được làm tình, mà tôi thì thường vào phòng tắm với một cái chai. Tôi thà chết còn hơn phải là tôi bây giờ, được chống đỡ tạm thời bằng khoa học. Tôi đã bảo bác sĩ chấm dứt. Vĩnh biệt, anh bạn. Vì điều này họ đã tặng cho tôi cả hai cái tai và một cái đuôi. Của tôi.”
Alex nhún vai.
“Đó là những gì ông ấy nói. Bọn họ xúm vào ông ấy trong nửa giờ, và ông ấy chết, mặt quay vào tường. Ben không cố sống thêm. Ông ấy biết về những con bò đực đã giết chết các matador[44]. Người ta chỉ mang chúng từ trường đấu đến lò mổ.”
“Em không muốn khóc than cho ông ấy,” Jill nói. “Khi em gặp ông ấy lần đầu tiên, ông ấy đã bảo: Tôi không phải là người hay quanh quẩn ở nơi không được ai mong muốn. Chúc cho người bạn của chúng ta.” Cô nâng ly.
“Anh cũng là người biết rõ khi nào mình không được mong muốn,” Alex nói và đứng lên. “Có lẽ anh chọn từ không đúng lắm. Nhưng anh phải rời khỏi quán rượu đáng yêu này. Một câu hỏi: Thời gian của anh rất ít. Liệu em có thể dành được cho anh bao nhiêu thời gian của em?”
“Em thường dậy khá sớm,” cô nói. “Thế nên tối nay em mệt rũ. Những bà già như em cần nghỉ ngơi để giữ gìn nhan sắc, nếu không bọn em sẽ nhăn nheo và dễ sợ lắm.”
Alex gật đầu, mặt anh chảy thượt thêm mấy phân. “Anh đã thấy mặt lò sưởi của em rồi. Vào mùa này anh biết là em lắm khách lắm.”
“Em thường được mời vào mùa này. Em luôn mời khách vào mùa này. Tất cả mọi người đều tổ chức tiệc tùng cho những người vẫn thường tham dự những buổi tiệc tùng của họ. Có một số người rất đáng mến... Anh sẽ ở đây bao lâu, anh có hình dung được không?”
“Thực sự anh chưa nghĩ đến. Anh không ngờ là tìm được em. Anh cứ nghĩ em đã bị ràng buộc, bởi hôn nhân hoặc cái gì đó, và...”
“Và giờ thì em không?”
“Anh muốn đòi hỏi một cách ích kỷ mọi khoảnh khắc của em.”
Jill Richard điềm tĩnh nhìn Alex. Từ tốn, cô giơ tay lên và hất chồng thiếp mời. Những tên lính gác được đặt ngay ngắn xô vào nhau, rồi cả cái tiểu đoàn lính giao tế mặc quân phục đắt tiền ấy rớt khỏi mặt lò sưởi, nhẹ nhàng rơi xuống sàn, không một phát súng.
Và trong đó có cả gã Miles thân yêu cùng cái bi kịch của gã, Alex nghĩ thầm.
[44] Người đấu bò.