← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 107

Mike Denton là một thợ săn chuyên nghiệp. Hiện thời anh ta không có khách hàng. Trước đây Alex Barr đã từng đi săn cùng với Mike. Còn bây giờ ông thuê anh làm trợ lý phóng viên. Mike Denton có vóc người cao lớn, nở nang và mập mạp. Cổ tay anh to cỡ bằng đầu gối người khác, và nếu bạn cần một cái kích để nâng chiếc xe jeep mà không kiếm đâu ra, thì Mike có thể nâng chiếc xe lên trong khi bạn thay lốp. Những ngón tay chuối mắn của Mike rất tinh trong việc tìm ra những chỗ hỏng hóc của mọi loại xe cộ. Tài định hướng của anh ta gần như không bao giờ sai, và nếu không thể tìm thấy bằng ánh nắng, ánh sao và địa hình thì anh ta có thể quay về theo lối cũ. Mike là người của rừng rậm, cảm nhận chính xác sự hiện diện của con người. Alex nghĩ rằng nếu Larry Orde có Mike Denton hộ tống, thì có lẽ đã không vấp vào ổ phục kích để rồi bị giết. Mike Denton, cao lớn, ngăm đen và cháy nắng. Đầu tiên anh ta thường đánh hơi, sau đó suy nghĩ, rồi mới hành động. Mike là người rất có ích khi đi thăm dò một vùng đất thậm chí còn chưa có tên, chứ đừng nói đến sự hấp dẫn của nó.

Đã hơn một lần sự tinh nhạy về động vật của Mike Denton đến rất hợp lúc. Trước hết là anh ta sẽ hành động ở phía bên kia đường. Anh ta có đôi mắt nâu to và đáng tin cậy; đôi mắt nâu dịu dàng che giấu một bộ não sắc sảo bên trong. Mọi người nói chuyện với Mike, trong khi họ thường cảnh giác với Alex, người mà ai cũng biết là có giấy giới thiệu nhà báo. Những lần đối chiếu thông tin giữa họ vào buổi chiều bên ly whisky đã cho thấy nhiều điều. Không hiểu sao sự đánh giá về cái mà cũng những người ấy kể cho họ, ở hai thái cực xa nhau, lại rất gần tới sự thực. Theo một nghĩa nào đó, Mike Denton đã đem lại cái mà Larry Orde có nhiệm vụ phải cung cấp - đôi chân và đôi tai. Và một thứ vốn đặc biệt quý không phải là không đáng cân nhắc - ngoài tiếng Swahili, Shangaan và Kitchen Kaffír của anh - đó là khả năng đánh hơi ra những rắc rối trước khi nó kịp tóm được anh.

Họ đã sục sạo khắp vùng ngoại ô Bakwanga ở Kasai, truy xét khu vực mà Larry Orde đã bị thần chết tóm được. Ở đây tính đa cảm đã vượt qua sự tò mò. Trời rất nắng. Những bụi dây leo héo rũ trên cây. Lũ khỉ chí choé; đàn chim ríu ran. Đó là loại ngày mà ở những vùng khác của châu Phi, người ta rủ nhau nghỉ sớm để nhấp một hớp gin và ăn trưa ngoài trời.

“Một ngày tuyệt đẹp,” Alex nói. “Gần hệt như ở Masai”

“Tôi không thích lắm,” Mike nói. “Ngày hôm nay có cái gì đó quá hoàn hảo.”

“Cái gì?”

“Tôi không biết. Nhưng hình như tất cả lũ khỉ đều tụ hội ở đây. Tất cả lũ chim đều có mặt ở đây. Tất cả chúng có vẻ căng thẳng, như thể chúng đang sát cánh bên nhau cho có bầu có bạn. Ông biết đây, Alex, ông đã từng săn báo, có phải khi con báo bước đi tất cả những âm thanh bình thường đều hướng xuống hẻm núi? Tiếng ồn ào vượt lên trước, và sau đó im bặt. Với tôi hình như nó đã vượt lên trước, và sau đó im bặt...”

“Tất cả bọn các cậu đều giống nhau,” Alex nói. “Những điều bí ẩn ngoài trời. Thuyết giáo trên tảng đá và toàn là lý lẽ vớ vẩn.”

“Có lẽ không phải trên tảng đá.” Giọng Mike Denton nghiêm trang. “Nhưng có lẽ ở trên cỏ. Nghe này: ông có súng. Hãy ở nguyên đây và bắn vào bất cứ cái gì không phải là tôi. Tôi muốn đi do thám một chút, và tôi sẽ làm việc ấy tốt hơn khi không phải mang theo...” Giờ thì anh ta toét miệng ra cười... “đôi chân thành phố nện bình bịch của ông.”

“Đồng ý,” Alex nói. “Tôi có một cuốn truyện trinh thám và sẽ ngồi đây giữ chai rượi. Hãy cố đừng để bị một thứ gì đó to lớn và xấu xí ăn thịt đấy nhé. Nếu cậu làm thế thì tôi sẽ không thể tìm được đường về nhà đâu.”

“Được. Nhưng tôi nói rất nghiêm túc về việc bắn vào bất cứ cái gì không phải là tôi đấy, và nếu có bất kỳ sự nghi ngờ nào, thì cứ bắn bừa đi. Những người ấy họ không biết ai là ai đâu - ngoài ra một khuôn mặt trắng là một khuôn mặt trắng và chiếc Land Rover là một món sộp. Tôi sẽ quay lại, và ông sẽ nghe thấy tôi huýt sáo trước khi hiện ra.”

“Đi đi,” Alex nói. “Tợp một ngụm đã chứ?”

“Tôi không bao giờ uống rượu vào ban ngày,” Mike nói, và biến sau những bụi cây rậm rạp. Alex cân nhắc việc dùng từ tan biến, là từ mà ông chưa bao giờ thích. Nhưng đấy là điều mà người ta vẫn thường làm ở đây. Tan biến. Bạn đang đứng đó, hoàn toàn rõ ràng, và chỉ trong một giây, pằng! Không còn người nữa. Tan biến vào rừng rậm theo đúng nghĩa đen.

Alex cố đọc cuốn truyện trinh thám, nó làm ông hơi buồn cười vì nhân vật chính của chuyện có tên là Biggie Burrows, hao hao giống viên quản lý khách sạn bạn ông. Nhưng Biggie đã gặp một kết thúc đau đớn, bị đẩy ra khỏi một chiếc xe đang lao nhanh, và Alex không buồn quan tâm đến phần còn lại của câu chuyện nữa. Ông ngáp, và lại ngáp, rồi chẳng mấy chốc ngủ thiếp đi.

Đánh thức ông là một loạt súng trường.

Ông với lấy khẩu súng và xem lại đạn. Chẳng có việc gì nữa để làm cho đến khi Mike xuất hiện hoặc không xuất hiện.Ổ đạn đã đầy; ông lên nòng và thử độ an toàn của kích cỡ.

Thời gian như ngừng lại; sự chờ đợi có vẻ như kéo dài vô tận. Không có tiếng chim, không có tiếng khỉ, chỉ có thời gian chậm chạp như ngừng trôi. Sau khoảng một nghìn năm đông đặc lại trong có mười lăm phút, ông nghe thấy tiếng huýt sáo. Đó là tiếng huýt mà không một người Phi nào có thể bắt chước được - mấy nhịp đầu trong bài Colonel Bogey. Vài giây sau, Mike Denton chui ra khỏi lùm cây. Khuôn mặt anh đỏ ửng và ròng ròng mồ hôi. Anh nhảy vào chiếc xe Jeep, cài số lùi, xoay mạnh vô lăng, và ầm ầm lao về hướng mà từ đó họ đã tới.

“Tôi không nghĩ là cậu muốn kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra,” Alex nói. “Ý tôi là, tôi chỉ làm việc ở đây...”

“Ông hầu như không, ông bạn ạ. Tôi cũng hầu như bỏ vụ này. Lũ chó đẻ ấy luôn láu cá. Lần này chúng đi tuần rất khôn - đằng sau, chứ không phải ở phía trước, cả toán bọn chúng nằm rời xa nhau, vui sướng chờ đợi bằng mấy khẩu súng máy này những con mồi thiếu cảnh giác với mấy khẩu súng máy kia. Cái mà bọn đánh tạt sườn tìm thấy chỉ là tôi.”

Anh ta giảm tốc độ.

“Giờ thì tôi vui lòng uống một chút. Và một điếu thuốc nữa. Tay tôi hơi bận, và không biết làm sao tôi lại đánh mất bật lửa rồi.”

Alex châm thuốc, rồi đưa cho Mike chai Scotch.

“Đừng kể với tôi bất cứ điều gì mà tôi có thể sử dụng,” ông nói. “Tôi chỉ tới đây để viết về cuộc chiến tranh đẫm máu này thôi. Hãy giữ những lời chỉ dẫn của cậu lại”

Mike bị sặc rượu whisky, hít một hơi thuốc lá và toét miệng cười.

“Chỉ mất có khoảng một phút thôi. Tôi ước gì lúc đó ông đi với tôi.”

“Tôi cũng vậy,” Alex nói cộc lốc. “Rồi sao?”

“Toán lính Wog đó rất khó di chuyển mà không làm cây cối xáo động đôi chút. Chúng đã gây xáo trộn khá nhiều. Các dấu hiệu đều cho thấy chúng đã ở đó và rời đi khoảng một hai giờ trước. Nhưng tôi đã không đoán ra - ngu ngốc là cái thằng tôi, là một ngày nào đó chúng sẽ giết tôi, hoặc tồi tệ hơn, giết khách hàng của tôi - tôi đã không nghĩ tới bọn lính gác phía sau. Tôi đã đi theo dấu vết được mấy trăm thước về phía trước, nhìn thấy vài trăm tên lính, và rồi đột nhiên tôi giẫm bọp một cái vào đúng bụng của ai đó. Một tên đang kéo gỗ khe khẽ, và tôi nhảy đúng vào - tôi đoán hắn là trung sỹ. Có vẻ không được tử tế lắm. Đánh thức hắn khỏi giấc mơ đầy rượu và đàn bà. Hắn ta mang một khẩu súng máy của Bỉ rất dễ thương - hình như là kiểu môze.”

Mike Denton dừng xe lại.

“Cho tôi một ngụm nữa nào,” anh ta nói. “Tôi chết khát một hoặc hai tiếng đồng hồ rồi.”

Alex thở dài cáu kỉnh.

“Tôi cũng sẽ chết khát một tiếng đồng hồ,” anh nói. “Rồi, vì Chúa, thế chuyện gì đã xảy ra?”

Mike Denton mỉm cười vui vẻ và tinh quái, như một đứa trẻ ngoan mỉm cười khi được thầy giáo trao cho ngôi sao vàng.

“À, tôi phải tạo ra một lượng tiếng động nhất định để xử lý vấn đề của thằng cha đó, và cả cánh rừng chụp lấy tôi. Bọn Wog ở bên phải. Bọn Wog ở bên trái. Tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng sau khi tôi bắn cái bunduki cũ kỹ khô khốc, thì tôi ba chân bổn cẳng vừa chạy vừa nạp lại đạn. Hoá ra việc nạp lại đạn trong khi chạy khó ra phết. Rồi tôi kiếm một chỗ vững vàng sau một gốc cây chắc chắn, và để cho lũ lính còn lại đi tìm tôi.” Anh ta lại mỉm cười, và nụ cười bây giờ không còn vẻ trẻ con nữa.

“Tôi nghĩ chúng ta đã có một số dấu tích về anh chàng Larry Orde trẻ tuổi,” anh ta nói.

“Bao nhiêu?” Mike lắc đầu cáu kỉnh.

“Với cả nửa quân đội Cônggô đuổi sát đít, ông cho là tôi sẽ ngồi lại và thu nhặt những mảnh da đầu đẫm máu hay sao?”

“Tôi muốn có một cuộc đấu ra trò,” Alex Barr nói đầy vẻ tiếc nuối.

“Thôi đi. Ông là nhà văn. Tôi là thợ săn chuyên nghiệp. Ông lo chuyện của ông, tôi sẽ lo chuyện của tôi.”

“Tôi biết. Tôi là đầu còn cậu là chân. Tất cả mọi người đều nhắc nhở tôi như thế. Tôi có cảm giác mình là một đứa trẻ già.”

“Tôi không cố ý làm ông mất lòng, Alex. Nhưng trong cái trò mèo đuổi chuột này thì chân là chân. Chính tôi cũng đang chậm chạp đi rồi. Bị quá nhiều voi, và đôi khi, quá nhiều người đuổi theo mà.”

“Được rồi. Nhưng lần sau chúng ta phải chiến đấu, tôi cũng muốn tham gia. Tôi luôn phải ngồi một mình trên xe trong khi cậu được hưởng hết mọi thứ thú vị.”

“Đừng buồn. Lần sau ông sẽ được mời. Tôi hứa đấy.”