CHƯƠNG 112
Alex lắc đầu như võ sỹ quyền Anh cố trấn tĩnh sau một đòn choáng váng.
“Nhưng chúng tôi có thể nói chuyện với nhau kia mà. Cô ấy có thể đợi thêm chút nữa. Tôi có thể thay đổi ý định, thay đổi kế hoạch của tôi - quỉ tha ma bắt cái tôi có thể! Quỉ tha ma bắt cái tôi sẽ!” Ông nhìn Burrows chằm chằm.
“Đừng đánh tôi, rafiki.” Burrows kêu lên. “Tôi đâu có bỏ rơi ông.”
“Tôi xin lỗi,” Alex cười yếu ớt. “Điều ấy đã đánh trúng vào tim tôi. Đó là điều tôi thực sự không ngờ tới.”
Burrows khoát tay ra hiệu về phía đống thư.
“Có lẽ ông sẽ tìm được lời giải thích dài hơn trong đó,” ông nói. “Nhìn này, tôi nghĩ ông muốn được ở một mình - với những bức thư của ông, tự tháo gỡ dần sự việc. Tôi phải đi đằng này một lát và...”
“Ông mà bước thêm một bước nữa về phía cái cửa ấy thì tôi sẽ bẻ gẫy sống lưng ông đấy, hãy giúp tôi,“ Alex nói. ”Đêm nay tôi không muốn những lời giải thích dài dòng, Liên Hiệp Quốc, hay bất kỳ một quốc gia chết tiệt nào khác. Tôi không muốn mở bất cứ lá thư nào nữa. Tôi muốn uống cho thật say, kiếm một cô gái và có lẽ... Này!”
Burrows bước lại chỗ máy quay đĩa và lật mặt đĩa.
“Hay thật,” ông nói. “Bài này là một tiết mục của Nat Cole. Nó có tên là Chào mừng tới Câu lạc bộ, Này, sao?”
“Ông biết tôi cảm thấy thế nào không?” Alex nói. “Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi Mọi việc đột nhiên thật đơn giản. Tôi cảm thấy như sắp được đi câu cá. Tôi cảm thấy như sắp thuê được một chiếc máy bay vào ngày mai và bay tới hồ Rudolf, tới ngôi làng Samoa mà Bob Maytag đã xây cho trường Đại học Miami. Tôi cảm thấy như sắp được câu cá, bắn vịt trời, săn cá sấu, tắm trong bể nước nóng, uống một chai con con và hưởng ánh mặt trời trong khoảng một tuần. Và tôi cảm thấy như ông sẽ đi cùng với tôi.”
“Thật là một ý hay,” Burrows nói. “Trừ việc tôi phải điều hành hai hoặc ba khách sạn trong thời gian rỗi. Tôi không thể kiếm đâu ra được một tuần.”
“Quỉ tha ma bắt cái không thể của ông đi. Hãy xin người ta động lòng trắc ẩn mà cho ông nghỉ phép. Động lòng trắc ẩn vì tôi. Ông sẽ cảm thấy ra sao nếu tôi thổi bay cái đầu của ông vì ông không chịu đi câu cá với tôi?”
“Khủng khiếp,” viên quản lý nói. “Đẫm máu. Nhất là nếu ông làm việc ấy ở Grill hoặc ở phòng đợi trên gác. Có lẽ tôi sẽ cố chắt bóp ra một tuần vậy.”
Alex chìa chiếc ly không ra.
“Thêm gin hồng cho tôi đi, ông bạn, trong khi tôi đang kỷ niệm. Cái gì, như ngài Colimgs của giới báo chí có lần đã hỏi tôi, là trạng thái chính lúc này nhỉ? Tôi sống không đàn bà lâu quá mất rồi.”
Burrows xoa xoa cái cằm cạo nhẵn râu xanh xanh.
“Xem nào, có một hai cô còn lại từ bộ phim mới nhất của Metro Goldwyn Mayer, một dạng người thừa ở đây lúc này. Một cô không quá xấu, một cô không quá đẹp. Nhưng cả hai là những cô gái biết điều, theo như xét đoán từ xa, và họ rõ ràng là có vẻ không trinh bạch. Dù sao thì trông họ cũng sạch nước cản. Ông đang nghĩ gì trong đầu vậy?”
“Tôi đang nghĩ đến điều này. Sẽ ra sao - ông là quản lý của một khách sạn tuyệt vời có dấu ấn - sẽ ra sao nếu ông lại có ý tưởng rằng một nhà văn Mỹ nổi tiếng, với cái nhìn của chim đại bàng ở mắt này và vẻ buồn rầu bí hiểm ở mắt kia, lại mơ được mời họ đi chơi một tối tại câu lạc bộ đi săn Mount Kenya quyến rũ, trong dịp ngẫu nhiên gặp Bill Holden, một bạn thân của nhà văn, và rồi tiến qua những giai đoạn dễ dàng tới thiên đường mái cọ bên bờ hồ Rudolf huyền thoại? Teleke phải mất hai năm mới đi bộ được tới đó. Chúng ta có thể bay tới đó trong một giờ từ Mawingo.”
“Cậu đang thấy dễ dàng hơn nhờ rượu gin, nó làm cho cậu hăng hái”, Burrows nói.
“Tuy nhiên, tôi nghĩ ta có thể bỏ qua chuyện câu cá, và tập trung vào khía cạnh bơi lội. Nói chung những cô gái này không gây ấn tượng lắm đối với tôi khi ở ngoài trời.”
“Số phận của tôi nằm trong tay ông”, Alex nói. “Tôi sẽ xức dầu thánh và gặp những trinh nữ Hollywood của ông ở Grill để uống champagne và ăn trứng cá, sau đó tới Xích đạo, rồi tới bầu trời xanh hoang vu trên một trong những chiếc máy bay thuê của hãng Hàng không Wilkens.”
“Nhìn rượu gin nói kìa“, Burrows nói. “Hay đoàn khách được sắp xếp của tôi chẳng có mấy tác dụng”, ông vỗ vào vai Alex. “Tôi đã nói là tôi lấy làm tiếc, anh bạn. Đừng buồn quá vì chuyện ấy. ”Nào,“ ông nói quả quyết, ”thế còn thư từ thì sao?”
“Thư ấy à“, Alex nói. ”Để chúng lại đây. Tôi chẳng muốn xem gì trong đó hết. Tôi sẽ đọc chúng khi quay về. Hôm nay là ngày nghỉ.”
“Tôi không nhớ chính xác là ba hoặc bốn lá thư của vợ ông”. Burrows nói. “Có lẽ...”
“Cô ấy sẽ chẳng có gì mới để kể cho tôi đâu, mà bây giờ tôi muốn được nâng niu với cá sấu, hoặc gì đó, vì tôi đang phát ốm vì yêu. Sẽ thật tuyệt nếu được ngửi mùi củi tuyết tùng reo lách tách và nhìn lại ngọn núi, và còn tuyệt hơn nếu được ngồi trên bờ hồ thơ mộng và câu được một con cá rô.”
Cổ họng ông nghẹn lại như nuốt phải một vật gì đó, và vẻ đau đớn hiện rõ trong ánh mắt.
“Ông biết không, ông B,” ông nói. “Tôi thật sự không nghĩ rằng cô ấy là một kẻ hai lòng. Tôi cứ nghĩ rút cuộc tôi đã tìm được một người có thể hiểu mình.”
“Cái cậu cần,” Burrows nghiêm nghị nói, với một tình cảm chân thành, “là tìm cho mình một cô gái Digan. Giờ thì cậu hãy mặc quần áo vào và chúng ta sẽ đi kiếm vài người. Bỏ qua những chuyện phiền muộn, cậu đang thuộc về chính cậu với một tuần ngán ngẩm trong rừng hoang.”