← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 113

Alex và Burrows đi câu. Mấy cô gái tỏ ra còn tuyệt hơn những gì Burrows mô tả; xinh xắn, không nghiện rượu, và một trong số mấy cô gái, Sheila hay Sonia hoặc gì đó, rõ ràng còn có dấu hiệu của sự thông minh nữa. Người ta hoàn toàn có thể vui thú khá dễ chịu trong một tuần, có thể, ngoại trừ sự hào hứng giả tạo của Alex đã chìm nghỉm thành vẻ rầu rĩ lịch sự khi màn đêm buông xuống. Mấy cô gái sẵn lòng vui chơi; Burrows đầy chuyện khôi hài, nhưng Alex vẫn rầu rĩ suốt bữa tối và cả sau đó, nơi sàn nhảy chật cứng và nhạc quá ầm ĩ.

Trong phòng vệ sinh nam, Alex nói:

“Xin lỗi, ông bạn. Những lời huênh hoang anh hùng rơm của tôi chẳng nói được điều gì. Họ là những cô gái dễ chịu, nhưng tôi không nghĩ mình có thể dành ra một tuần để giải thích tại sao ở châu Phi miền Bắc thì nóng mà miền Nam lại lạnh. Tôi ưa răng bịt vàng, nhưng những cô gái này lại có quá nhiều. Có lẽ vào lúc khác.”

“Tôi nghĩ adrenalin sẽ hao mòn đi mất,” Burrows nói. “Sự buông thả thường bắt đầu. Ông có ý nghĩ nhục dục nghiêm chỉnh nào về mấy cô bé ấy - lạy Chúa, thậm chí tôi không biết ai đang ở với ai nữa - vào tối nay không?”

Alex cúi xuống bồn rửa mặt, ông dấp nước chiếc khăn tay trong túi ngực rồi lau trán. Những chiếc khăn treo trên mắc có vẻ hơi đáng ngờ.

“Thề danh dự, anh bạn, tôi không hề có ý định gì cả. Đột nhiên tôi không muốn điều ấy. Tôi luôn xấu hổ với người lạ. Họ là những cô gái rất dễ thương, nhưng nếu với ông thế nào cũng được, thì tôi thích chúng ta đi câu với nhau, không kèm phụ nữ, và trong tối nay, đưa các cô gái về nhà với một bó hoa và một cái hôn gió. Tôi mê phụ nữ tuổi trung niên hơn.”

Burrows sửa lại chiếc nơ thắt trên cổ.

“Để tôi cho ông hay. Chúng ta sẽ về căn hộ của tôi và uống một ly trước khi đi ngủ. Ông có vẻ đột nhiên là một nhà thám hiểm mệt mỏi. Tôi sẽ đưa mấy cô gái về nhà của họ - và thậm chí tôi có thể giám sát những hành động của họ nữa kia.” Ông cười hà hà. “Tôi là người chưa vợ, và không có những mối tình đã mất ở London.”