CHƯƠNG 114
Mấy cô gái rất mừng vì không bị lừa bán làm gái điếm cho xứ Samburu. Cô xinh nhất, Shirley hay Sonia hoặc gì đó, tỏ ra hơi thất vọng vì ông nhà văn Mỹ lập dị này quá đứng đắn, và hình như luôn nhìn cái gì đó vượt xa cô mỗi khi cô trưng trổ vẻ lanh lợi đáng yêu, như Shirley Maclaine. Cái ông Burrows ấy cũng rất sắc sảo, nhưng ông ta chỉ là một viên quản lý khách sạn và không hiểu sao cô luôn cho rằng nhà văn phải như thế nào kia. Ông nhà văn này trông như thể luôn nhìn thấy những bóng ma ở sau vai cô, và trò chuyện chẳng dí dỏm tẹo nào. Chẳng có ai pha trò vui bằng Noel Coward. Vậy mà tất cả những gì ông nhà văn này thốt ra chỉ là: “Hả? Tôi xin lỗi,” mỗi khi ông ta quay trở lại với thực tại. Nairobi là một thành phố nhỏ. Norma hoặc Gloria đánh cuộc rằng nó khác với khi Hemingway viết Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro hay Steward Granger viết Kho báu của vua Solomon. Không nên trách ông ta quá, nhưng cái ông nhà văn Barr này có vẻ hơi đần.
Nhà văn đần, Alexander Barr, có một kỳ nghỉ tuyệt vời ở hồ Rudolf. Cá cắn câu như điên, bờ hồ đầy những giống chim nước dễ phát hiện nhất thế giới, lũ mòng két lông đen trắng kêu váng, còn bể bơi, xây bằng thứ đá cứng chết tiệt, thì ấm đến mức bạn sẽ chết cóng khi bước lên bờ trong nhiệt độ 120 độ Fahrenheit, với gió hồ thổi mạnh. Đảo Nam, một hòn đảo săn, ở bên kia đường, và lũ cá sấu nằm la liệt như những súc gỗ trôi giạt trên bãi biển đầy sỏi của đảo Molo. Không khí khô và trời nóng đến mức dùng tay không bạn cũng có thể cạo được muối do mồ hôi bám trên người, nhưng bạn sẽ run cầm cập khi lên khỏi bể bơi. Alex câu được một con cá pecca vàng loại một trăm pound, một loại đột biến hiếm hoi mà một triệu con may ra gặp được một. Khi con cá có vảy lấp lánh bị nhấc lên khỏi mặt nước, quẫy cái đầu to, rồi ngoan ngoãn nằm vào lòng thuyền, nó có tất cả dáng vẻ của Mae Wes trong chiếc áo choàng lóng lánh kim tuyến.
“Tôi nghĩ mình đã được chữa khỏi bệnh,” Alex nói với Burrows vào ngày hôm qua, khi họ ngồi trong túp lều mái rạ kiểu Polynesi mát mẻ, vừa uống trà đá vừa đợi Freddie để tới sân bay với công việc đã hợp đồng. “Tôi nghĩ tôi đã tìm lại được sức sống cho mình trong một tự vấn nhỏ nghiêm khắc. Xin chúc mừng tôi, Barr, một người tình cải lương, Barr, một nhà văn tận tuỵ, Barr, bằng chứng cho một lối sống minh bạch, một ý nghĩ trong sáng và cuối cùng là một con cá vàng loại một trăm pound.”
“Kinh Coran nói: Cây cọ thường kêu cót két trong làn gió của sự cả tin,'' Burrows nói, ông vẫn đội nguyên chiếc mũ mềm rộng vành dù đang trong nhà. “Hamdulilah! Đầu gối cũng vậy”. Trông ông hệt như viên tổng trấn phóng đãng trong truyện cổ tích Thổ Nhĩ Kỳ, với cái mũi to kiểu Ailen - Ibêri cháy như da thuộc dưới ánh mặt trời Rudolf chói chang, và đôi mắt sẫm màu không theo kiểu Ailen sưng mọng, ông lắc đầu vẻ hiểu biết như kiểu người Ấn Độ.
“Những người nói bằng mông đôi khi ngã vào phân.” Rồi bằng giọng nghiêm chỉnh, “Giờ thì thế nào, Alex?”
Alex chuyển sang ngồi bên quầy rượu bằng tre.
“Thứ nhất, tôi nghĩ chúng ta nên chuyển từ trà đá sang gin. Thứ hai, tôi nhàn rỗi. Trở lại với công việc. Nên nhớ, trong phần đời hạnh phúc ngắn ngủi ở tuổi trung niên tôi đã hai lần thử làm người tình, và hình như việc ấy không hợp với bản mặt của tôi? Tốt thôi, giờ thì tôi đã sẵn sàng, tôi sẵn sàng bắt tay vào làm nhiều việc. Nhưng chủ yếu là tôi đã nguôi ngoai. Tôi có những cuốn sách để viết, và tôi cần sự thanh thản. Tôi sẽ trở về với chiếc lò sưởi quen thuộc, và sẽ hun nóng tài năng văn học của tôi trước ngọn lửa của chính mình, trong căn nhà của chính mình.”
Burrows trông buồn bã hơn bao giờ hết, hỏi:
“Thế Amelia? Amelia thì sao?”
“Cô ấy là một cách sống,” Alex nói, và giang tay ra. “Cô ấy là Amelia. Cô ấy ở đó. Cô ấy sẽ luôn ở đó. Đã có thời tôi thường hay trốn chạy. Tôi sẽ về với Amelia, viết sách và quên đi rằng tôi là gã mà ông đã từng yêu mến gọi là một cậu bé tóc hoa râm. Tên ông ấy là Ben, Ben Lea. Ông ấy cũng bảo rằng tôi quá đứng đắn để làm một người tình.”
“Tôi không dám bảo là ông ấy có lý. Nhưng tôi thích ý cậu nói về công việc. Cậu đang rất quyết tâm bắt tay vào cuốn Saga của cậu?”
“Tôi đã có tất cả, chỉ cần viết ra nữa thôi,” Alex nói.
“Đi thôi! Tôi nghe thấy tiếng máy bay,” Burrows nói. “Đó là Freddie, cậu ấy muốn câu được ít nhất là một con cá trước khi chúng ta khởi hành.” Ông nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay đen lông lá.
“Một con cá cho Freddie sẽ là một ly rượu nữa cho chúng ta, và ta có thể lê đến Lairobi trong không khí mát mẻ của buổi chiều”.
“Tôi thật sự phải sắp xếp lại thư từ,” Alex nói. “Đây là tuần lãng phí và hợp lý đầu tiên mà tôi được hưởng trong năm nay. Tôi sẽ ở nhờ nhà ông thêm một hai ngày nữa trước khi lên đường, được chứ?”
“Được. Giờ thì tốt nhất ta nên phái một chiếc ôtô tới chỗ viên phi công đáng kính, người chắc đang cầm chiếc cần câu trong tay.”