CHƯƠNG 115
Giờ thì họ đang ngồi, đen giòn và run lập cập trong tiết giá lạnh của Nairobi. Alex ngồi trên bậu cửa. Một lần nữa ông lại mặc trên người chiếc kikoi, chiếc áo len khoác hờ trên vai. Xung quanh ông là cả đống thư từ bị loại bỏ. Viên quản lý khách sạn, Burrows, ngồi trên đivăng, đọc tờ The East Afrwan Standard. Đột nhiên Alex cười phá lên, cười như điên dại. Trong tay ông cầm một lá thư.
“Máu cậu chưa bốc lên đầu đấy chứ?” Burrows hỏi. “Ánh mặt trời Rudolf không thể mạnh đến thế được.”
“Đây này” Alex nói. “Đây này. Nó đã nằm đây suốt, có Chúa biết nó đã nằm đây bao lâu rồi, đây này!” Ông gập người xuống vì buồn cười khi quẳng bức thư cho ông bạn.
“Cái quái gì mà buồn cười thế nhỉ?” Burrows nói và nhặt lá thư ở dưới sàn lên.
“Đọc đi! Nó sẽ làm ông chết sững. Đấy là thư của Amelia. Cô ấy không muốn chung sống với một con ma trơi nữa. Cô ấy đang kiện đòi ly dị vì đã chán ngấy, và tất cả những điều ấy bắt đầu từ trước khi tôi gửi thư cho Jill, trước khi Jill cưới viên đại tá! Và tôi thì cố tránh một vụ ly dị!”
Burrows cẩn thận đọc hết lá thư.
“Cậu là một thằng khốn đáng thương,” ông nói. “Cậu sẽ làm gì bây giờ?”
Alex Barr nhìn ông, cái cười giả tạo đã biến mất. Mũi ông trắng bệch, còn đôi mắt thì ráo hoảnh.
“Như tôi đã nói. Trở về và viết cuốn sách của tôi.”