CHƯƠNG 116
Chẳng có gì ngạc nhiên khi điện thoại reo đúng vào lúc Alexander Barr giật mạnh tờ giấy ra khỏi chiếc máy chữ và cáu kỉnh ném nó về hướng có cái sọt rác. Lúc này tiếng chuông điện thoại là một niềm an ủi, bất kể nó là điềm báo tai họa gì. Alex đã ngẫm ra rằng sau bao nhiêu năm, phần lớn những thông tin quan trọng sống còn ảnh hưởng đến hoạt động, nghề nghiệp, xã hội và cảm xúc của ông, đều bắt đầu bằng tiếng chuông nhỏ chói tai như điệu cười căng thẳng, khi ông đang làm điều mà ông không muốn làm.
Lúc này là giữa buổi sáng ở New Jersey - một buổi sáng tháng Bảy lấp lánh, vui tươi và ấm áp. Đó là loại ngày thường khiến người ta cảm thấy vui mừng vì vẫn còn sống. Tôm cá tung tăng, con người vui vẻ. Nhưng đối với Alex Barr thì cuộc sống chẳng có lúc nào đặc biệt dễ dàng. Trước hết là ông vẫn chưa giàu, và quanh đó chẳng có cô gái nào dễ coi, mà thực ra thì làm gì có ai ngoài Luke đang đứng cạnh. Mà Luke thì không phải là người của lối sống thể thao.
Cuốn sách Lớn có vẻ là một công việc quá dễ dàng khi ông sơ bộ hình dung ra nó hồi đầu châu Phi. Ông ngỡ mình đã có tất cả nguyên liệu cho chiếc bánh trái cây. Ông đã kiếm được trứng, bột, sữa cùng với bản chất lao động cần cù của mình. Nhiều mẩu chuyện hấp dẫn của cuộc đời ông có thể là chanh, xơri, lạc, nho khô và cuối cùng là những giọt rượu brandy. Nhưng ông chẳng có được chiếc bánh nào cả. Tất cả những gì ông có trước mặt là đống bột nhão mà ông không thể xử lý được, cũng không thể nuốt được.
Ông phóng tầm mắt ra ngoài mặt hồ - nó lung linh trong nắng sớm và lăn tăn dưới làn gió nhẹ. Cánh cửa đang mở, và ông có thể nghe thấy tiếng cá vược đớp mồi lóc bóc. Tiếng chim hót líu lo gần đâu đó. Ông có thể nghe thấy tiếng chim cút gọi nhau trong lùm cây bên kia hồ. Một chú chim giáo chủ đậu bên bể bơi và giương mắt nhìn ông chế nhạo, cái mào dựng đứng kiêu căng.
Con chim cất tiếng kêu. Và máy điện thoại cũng thế. Alex đứng lên nhấc máy với nỗi kinh hãi cố hữu của những chiến binh hiện đại sống nhờ vào hệ thống chuông.
“Tin xấu. Hemingway đã chết,” Marc Mantell nói nghiệt ngã mà không buồn giáo đầu. “Tự tử. Bắn vỡ sọ.”
“Lạy Chúa,” Alex nói. “Bao giờ vậy?”
“Vừa xong. Báo chưa đưa tin. Tôi nghe được qua đài. Một trong số mấy cô gái ở văn phòng tôi mang cả đài đến nơi làm việc - tôi nghĩ cậu muốn biết. Cuốn sách của cậu đến đâu rồi?”
“Chẳng ra sao. Như cú điện thoại của ông gợi ý. Có lẽ tốt hơn tôi cũng nên đi kiếm một khẩu súng. Ông ấy dùng loại gì?”
“Súng ngắn. Phần nào đơn thuần là do công việc, theo tôi hiểu, nếu cậu có thể tin vào những thông báo ban đầu.”
“Ở đâu?”
“Ngôi nhà thứ hai của ông ấy, sau Cuba. Ketcham, Idaho. Trong phòng khách hoặc thư viện.”
“Thật tội nghiệp. Có lời giải thích nào dễ nghe không?”
“Tôi mù tịt. Ông ấy đã phải nằm viện. Tiêm insulin, người ta đồn thế. Hẳn phải có điều gì đó căng thẳng. Rượu, cao huyết áp... cậu biết đấy.”
Luke đi qua phòng, và nhìn Alex dò hỏi. Gần đây không có nhiều cuộc điện thoại. Alex lấy tay che ống nghe.
“Đem cho tôi một ly Scotch và điếu thuốc lá,” ông nói với Luke. “Một người bạn của tôi đã tự tử. Hemingway.”
Luke gật đầu và đi khuất sau quầy rượu.
“Tôi vẫn đang nghe đây,” ông nói vào máy. “Đấy là Luke. Tôi nhờ anh ta lấy hộ ly rượu. Tôi cũng biết điều này từ trước, nhưng thực ra ông đang nghĩ gì?”
“Tôi nghĩ ông ấy quá mệt mỏi vì cứ phải đối phó với tất cả,” Marc Mantell nói. “Tôi nghĩ tất cả đã trở nên quá phức tạp.”
“Ông ấy không phải là người duy nhất,” Alex đáp và đưa tay đỡ ly rượu Luke đã pha với một tốc độ thần kỳ. “Xin lỗi, tôi phải làm một hớp để trấn tĩnh lại đã. Khà. Tốt hơn rồi. Ông đã giáng cho tôi một đòn choáng váng.”
“Tôi biết. Tôi cũng đang cầm một cốc rượu trong tay đây. Chuyện này cũng làm tôi choáng váng, tôi luôn nghĩ Ông già là người rất vững vàng.”
“Ông biết tôi chưa bao giờ gọi ông ấy là Ông già,” Alex nói. “Thậm chí chưa bao giờ tôi gọi ông ấy là Ernie. Ben gọi ông ấy là Ông già. Bà Hemingway sau cùng gọi ông ấy là Ông già. Leonard Lyons gọi ông ấy là Ông già. Tất cả mọi người đều gọi ông ấy là Ông già. Còn tôi luôn coi ông ấy là ngài Hemingway. Ông ấy gọi tôi là Alexander.”
“Tôi cũng luôn coi ông ấy là quí ngài, Marc Mantell nói. ”Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự coi Sinclair Lewis là Red. Tôi nghĩ đó là bản năng kính trọng tài năng. Ngay cả khi Lewis đánh mất mình, tôi vẫn giữ lòng kính trọng đó. Tôi không nghĩ mình có thể gọi Maxwell Perkinhs là Max; hay Thomas Wolfe là Tom.
“Thế ông nghĩ về tôi thế nào?”
Alex có thể nghe thấy người đại diện của ông cười khẽ. “Ngài Alexander Barr, người giành giải thưởng Pulitzer và có khả năng giành giải Nobel. Chúng ta có bao nhiêu trang rồi?”
“Không đủ cho giải Nobel. Không đủ cho ông. Không đủ cho tôi. Chẳng đủ làm gì cả.”
“Có khó khăn gì mà tôi có thể giúp được không?”
Alex lắc đầu, mặc dù ông biết rằng có gật đầu thì người đại diện của ông cũng chẳng thể nhìn thấy được.
“Cậu vừa lắc đầu nghi ngờ và đau khổ,” Marc Mantell nói. “Đúng không?”
“Ông tinh quá đấy,” Alex nói và xì một tiếng vào điện thoại. “Như người Anh thường nói, chúng ta đã làm việc với nhau lâu quá rồi mà. Vâng, tôi đã lắc đầu nghi ngờ và đau khổ. Và tôi sẽ làm lại. Tôi đang bị giẫm đạp bởi sự phi thường, sư phụ ạ. Trước kia những thứ tủn mủn vụn vặt bấu chặt lấy tôi. Những con cá cảnh rúc rỉa tôi đến chết. Còn bây giờ tôi bị buộc vào một con cá mập hổ.”
“Chúng đều thuộc họ nhà cá cả,” Marc Mantell nói. “Tất cả những gì cậu cần làm là tóm chúng bằng đúng loại lưỡi câu.”
“Ông đã dùng một từ rất đúng, ” Alex nói, “nhưng không biết liệu tôi có phải là con mồi hấp dẫn hay không nữa.”
“Phỉ phui cái miệng cậu đi. Có tin gì của Amelia không?”
“Chẳng có gì hết từ sau khi ly dị. Tôi nghĩ cô ấy đang ở Acapulco. Ông hãy hỏi luật sư thường gửi tiền cấp dưỡng ấy. Lúc nào họ chẳng biết.”
“Có tin gì từ... nước Anh không?”
“Tôi tin hắn ta đã quá già để sinh con,” Alex nói. “Còn gì nữa không?”
“Khi nào thì tôi được xem bản thảo đây? Cậu làm tôi sốt ruột với cái cách bí bí mật mật về cuốn sách. Cậu vẫn thường mời tôi tới để đóng vai huynh trưởng kia mà.”
“Tôi sẽ cho ông xem bản thảo khi tôi có thứ bản thảo mà tôi có thể cho ông xem. Còn bây giờ, thưa sếp, cái tôi có trong tay chưa phải là loại bản thảo ấy.”
“Tôi nghĩ sẽ lãng phí thời gian để hỏi xem cậu có hài lòng không, hiện giờ trong hay ngoài công việc là thứ làm cậu hạnh phúc?”
“Ông chưa bao giờ đúng như bây giờ,” Alex nói. “Rất phí thời gian. Nhưng ông đã bao giờ thấy một nhà văn hạnh phúc chưa? Có gia đình hoặc không có gia đình?”
“Không phải tôi,” Marc Mantell nói. “Tôi đã chơi bời phóng đãng bốn mươi năm nay rồi. Cậu không định bắn vỡ sọ mình bằng một khẩu súng trường đấy chứ?”
“Hiện giờ thì, ” Alex nói, “thậm chí tôi chưa định bắn nó bằng súng ngắn kia.”