CHƯƠNG 119
“Cháu nghĩ có lẽ bác đang buồn,” Penny nói. “Ý cháu định nói về ông Hemingway bạn bác ấy mà. Mẹ thường kể cho cháu nghe về các bác. Thế là cháu lợi dụng cơ hội.”
Giọng nói hoàn toàn khác hẳn. Đã mất hẳn vẻ hăm hở của một cô bé. Giọng nói giờ đây mượt mà, kiềm chế và hơi từng trải hơn. Nó hợp với một chiếc quần Capri nhung, chiếc áo choàng bằng lụa, ly martini và một người đàn ông.
“Cháu thật tốt quá,” Alex bắt đầu kiểu nói chuyện sáo rỗng thủ thế của người Anh. “Bác khoẻ. Cháu thế nào? Cháu có nhận được tin gì của mẹ cháu không?”
“Không ai có thể khoẻ hơn Dinah của chúng ta được. Trẻ ra đến mức ai cũng nghĩ bà ấy là con gái. Cháu tin là bây giờ mẹ cháu đang ở Hy Lạp. Đoàn làm phim đang ở đó và mẹ cháu phải viết lại một kịch bản mới mỗi khi họ đuổi một đạo diễn. Còn về phần cháu, cháu là một kẻ rất trơ tráo. Cháu đang định tự mời mình đi nghỉ cuối tuần một chuyến, nếu như cháu nghe thấy có tiếng nói đồng tình từ phía bác.”
Alex ngồi xuống mép bàn và đung đưa chân.
“Tiếng nói mà cháu nghe là tiếng nói đồng tình đấy. Cháu vừa làm thay đổi tinh thần của bác.”
Giọng nói du dương cách dễ thương, không quá giả tạo.
“Cháu chưa quen một kỳ nghỉ cuối tuần nho nhỏ.” Giọng nói đó cất lên. “Kỳ nghỉ mà cháu đòi mẹ cháu đưa tới chỗ bác trong khi cả hai đang bận viết sách. Nói ra điều này thật khó, bác Alex yêu quí, nhưng cháu tự hỏi - cháu đã từng li hôn, và điều ấy chẳng dễ chịu chút nào - cháu tự hỏi liệu đây có phải là lúc thích hợp để ít nhất là một người thân giúp đỡ và an ủi. Nếu...”
“Nếu sao?” Giọng Alex căng thẳng.
“Nếu bác cô đơn, buồn bã vì vụ tự sát của bạn bác, và có khó khăn trong công việc - thật ra không có gì đặc biệt cả. Chỉ là có lẽ bác muốn ai đó ở quanh để rán cho bác quả trứng chẳng hạn.”
“Bác nghĩ cháu thật đáng yêu. Bác sẽ tới đón cháu, bao giờ nào?”
“Không cần đón đâu ạ. Cháu có một chiếc xe nhỏ. Ít nhất thì cháu cũng có thể tìm ra... cái gì ấy nhỉ, Wycoff?”
“Đúng rồi.”
“Rồi nếu cháu không thể tìm thấy đường sau khi đến Wycoff thì cháu sẽ gọi điện cho bác từ cây xăng hoặc đâu đó và bác có thể bảo Luke đi đón cháu. Và bác Alex này?”
“Sao kia?” Có một sự thay đổi khác, một sự thay đổi dễ vụn vỡ hơn trong giọng nói của cô.
“Đây không phải là lòng vị tha sinh ra từ tình bảo mẫu hoặc từ tình bạn gia đình cũ đâu. Nếu bác muốn một sự thật trần trụi nhất thì hiện giờ cháu đang khổ sở. Cháu muốn có một bắp đùi để ngả đầu lên đó và một bàn tay để nắm mà không luồn vào áo cháu. Điều này nghe qua điện thoại thật kinh khủng. Nhưng cháu yêu ngôi nhà của bác vào mùa thu và cháu thích được nhìn thấy bác ở đó - và, ồ, có lẽ cháu chỉ buồn vì cô đơn và gọi điện cho bác theo linh tính.”
“Linh tính của cháu hoàn toàn đúng.” Alex nói.
Ông đặt ống nghe xuống. “Vì thế rốt cuộc tôi sẽ được đón Penny xinh đẹp và cậu biết gì không?”
“Hãy giỏng tai lên,” ông nói. “Và thu dọn phòng nghỉ còn trống cho hợp với một quí cô, rõ chưa?”
“Chúng ta lại bận bịu, hả sếp?”
“Chúng ta không bận bịu gì cả, gã công nhân vệ sinh đáng thương ạ. Chỉ là chúng ta được đón một quí cô đến nghỉ cuối tuần thôi. Tốt hơn cậu nên xuống thị trấn và tìm cái gì đó kha khá cho kho thực phẩm.”
Luke cúi chào ranh mãnh.
“Được, được, thưa ngài, ” anh ta nói. “Tôi làm ngay đây, thưa ngài sỹ quan. Và sếp này?” Luke nhe răng cười. “Đủ thời gian để tôi sửa sang đầu tóc cho ông chứ.”