CHƯƠNG 126
Trong khi hai người đàn ông ngồi tán gẫu trong phòng máy, thì Penny Barr trở lại với công việc chuẩn bị bữa tối vắng người hầu quen thuộc, máy móc bày bàn, xem tủ lạnh, điều chỉnh bếp, nêm gia vị - những công việc chẳng cần phải suy nghĩ và cho phép cô thả trí óc đi lan man.
Họ đã, cô nghĩ, lấy nhau được gần sáu tháng. Lễ Giáng sinh vừa trôi qua, năm mới cũng vừa trôi qua, Tổng thống Kennedy đã nhậm chức được tròn một năm, và lúc này đây, trong năm 1962, trời đang lạnh. Có điều gì đó lệch lạc trong cuộc hôn nhân của cô, cô nghĩ trong khi lấy món salát ra khỏi tủ lạnh, và điều ấy hắn phải là, chắc phải là, lỗi của cô, vì Alex, Alex của cô, vẫn là Alex mà cô đã chiếm được hồi tháng bảy ở New Jersey, là Alex mà cô đã đoán được phản ứng của anh từ Amelia - là Alex mà cô đã dồn anh phải làm đám cưới trong tâm trạng lẫn lộn giữa tình cảm cha con, sự cô đơn, sự hấp dẫn thể xác giữa tuổi trẻ và tuổi già, và, đúng, cần nhìn thẳng vào điều này, Penny, sự ganh đua thường xuyên giữa mẹ và con gái mà các chuyên gia tâm thần vẫn hay phàn nàn: Người đàn ông thân thiết của cô con gái muốn có một người mẹ.
Cô xử sự không đúng, cô vừa nghĩ vừa rắc hạt tiêu vào món thịt hầm và điều chỉnh nhiệt độ bếp lò. Cô đã xử sự sai trong cuộc hôn nhân đầu tiên, khi cô khám phá ra rằng mình đã lấy một cậu bé. Cô đã nắm lấy vai trò trụ cột, cô đã gánh vác vai trò người chủ, cô nổi bật trong khi chồng cô mờ nhạt. Và kết cục là chẳng đi đến đâu ngoài việc Mẹ phải cầm tay Con dắt đi, đặt anh ta vào chiếc xe nôi tinh thần, cô đã chán ngán việc phải làm Mẹ và đã cắt rốn bằng cách li dị. Mặc dù cô đã học đòi được một vài chuyện tình không thể tránh nếu người ta đi chơi vào ban đêm ở Manhattan, song chẳng có gì gây cho cô ấn tượng về khả năng tìm được một người bạn đời mới, cho mãi đến khi cô được tin Alex Barr đã bị bà vợ Amelia yêu quí của anh bỏ. Cô biết khá rõ về thiên tình sử ấy từ mẹ cô, và đã xác định là sẽ không lặp lại nó. Cô không muốn Alex Barr đi tới những nơi xa xôi, hoặc thậm chí tạt vào để uống một tách cà phê (một tách cà phê ư!) với mẹ cô, và dẫn Penny xinh đẹp của anh tới vườn bách thú. Cô muốn anh ở nhà, hài lòng và làm ông chủ. Và cô cũng muốn anh ở trên giường.
Cô đã quan sát mẹ cô làm việc đủ để biết khá rõ về giới nhà văn. Nói chung, cô cũng đã đủ hiểu đàn ông để biết rằng cô đã bắt buộc anh phải cưới cô sớm và rằng, nếu được cho đủ thời gian để phản ứng, thì rất có thể anh đã cưới mẹ của cô. Cô đã tóm được người đàn ông của cô đúng vào lúc anh đang đau khổ vì sự tan vỡ của một mối tình lãng mạn có thể là nghiêm túc và cuộc li hôn hoàn toàn ngoài dự kiến bởi một người đàn bà mà anh luôn phải dựa vào để có được sự ổn định. Cô đã chộp được anh khi anh đang chán nản cùng cực bởi cái chết của những người bạn, Ben Lea và Ernest Hemingway, đúng vào lúc anh nhận thức được hai mặt sáng tối khủng khiếp của cuộc sống và cái chết ở châu Phi. Hơn thế, cô còn bán tín bán nghi - anh chưa bao giờ nói nhiều với cô - rằng hậu quả của hàng loạt những cú sốc này đã khiến anh bất lực về tình dục. Điều này có thể xảy ra với tất cả đàn ông (cựu phu quân Montgomery yêu quí đã dạy cô thế, khiến cô vô cùng thất vọng) và Alex đã hoàn toàn biến đổi nhờ cơ thể trẻ trung nồng nhiệt của cô. Chí ít là cô đã mang lại được cho anh điều đó.
Và cô còn mang lại cho anh nhiều điều khác nữa - niềm hứng thú mới mẻ trong công việc. Tác phẩm lớn đó, tác phẩm đầu tiên trong số bốn tác phẩm dự định, đang tiến triển tuy chậm nhưng khá tốt. Marc Mantell đã nói thế. Thôi thì được đến đâu hay đến đó. Trừ chuyện công việc đã làm anh lơ là chăn gối.
Cô đã phạm một sai lầm, một sai lầm rất lớn. Cô đã quá thu mình lại thành một cô bé, một người nội trợ lặng lẽ, một người vợ biết điều, một người coi nhà kiên nhẫn, trong khi sự vật vẫn luôn phát triến. Đấy không phải là tính cách của cô gái đầy sức sống ấy - không ngu ngốc, không ngây thơ, không bỡ ngỡ về cả nghệ thuật tình dục lẫn khoa học xã hội - người trên thực tế đã chiếm được người đàn ông mà cô biết là sẽ cưới cô. Mà tại sao cô lại biết anh sẽ cưới cô nhỉ? Phức cảm tội lỗi về hành động chiếm đoạt (hừm! Penny khịt mũi, và nhấc chảo ra khỏi bếp) một cô gái còn trẻ người non dạ. Phức cảm tội lỗi, lòng biết ơn kiểu người lớn, tính kiêu ngạo đàn ông, và tất nhiên, lòng tốt. Nhưng nếu mình đã ba mươi tám chứ không phải hai mươi tám, thì mình không chắc liệu hai đứa có đâm bổ đến chỗ linh mục với tốc độ ấy không. (Con hầu để dầu ôliu mới trong chỗ quí quỉ nào nữa không biết).
Vì thế mình đã phạm sai lầm. Và mối tình cũ mình đã sai lầm khi sống già hơn tuổi của mình. Với người đàn ông mình đang yêu và đã cưới, mình đã sai lầm khi tỏ ra nhõng nhẽo yếu đuối như một cô bé mười chín. Mình cũng quá biết điều, ngoan ngoãn và vâng chịu, và kết quả là anh ấy nghĩ phải đưa mình đi chơi tối, như một cô bé mới lớn, vì sợ sẽ làm mình buồn nếu hai đứa ở nhà như một cặp vợ chồng già. Và tại sao anh ấy lại sợ làm mình buồn? (à, dầu ôliu đây rồi). Anh ấy sợ mình buồn vì anh ấy cho rằng mình nghĩ Lou Gehrig là phụ nữ, hoặc Babe Ruth là một thanh kẹo, hay vụ đầu cơ Luisiana là cái gì đó mà Huey Long đã mua, khi anh ấy nói chuyện với những người ở tuổi anh. Mình chẳng thể làm gì được nếu mình thực sự không lớn lên trong thời kỳ Đại suy thoái, là thời kỳ mà bạn cho rằng anh ấy được sở hữu riêng, hoặc nếu mình chưa bao giờ nghe nói về người có tên là Deane Janis đã hát bài “Hãy nhớ người đàn ông bị lãng quên ấy”. Mình đã thấy trên tivi nhưng Ông Godfrey của tôi vẫn chẳng có ý nghĩa xã hội gì đối với mình vì mình chưa bao giờ sống ở Hooverville. Thậm chí mình chưa hề xem phim nào của William Powel cho mãi đến khi ông đóng vai bác sĩ trong phim Ngài Robert. Còn Greta Garbo?
Điều đó chẳng hề làm mình thất vọng. Mình chẳng hiểu tại sao mọi người lại tin rằng mình đang đáng vật với những câu chữ khó hiểu khi anh ấy trò chuyện với bạn bè, mặc dù mình đã phát ngán đến mức có thể gào lên vì cái kiểu em đang nghĩ gì thế như tối nay. Họ quá kẻ cả, những người già đầu hai thứ tóc ấy, khi họ nhìn bạn và thở dài nghĩ rằng cô bé này chẳng thể nào hiểu được về quầy bán thuốc lá và quầy bán bánh mì, dù anh ta là ai đi nữa.
Cúi người trên cái lò nóng này khiến mình nóng cả bên ngoài lẫn bên trong, Penny nghĩ. Với tâm trạng tốt hơn mình sẽ nấu ngon hơn. Nhưng người bạn đời của mình không hiểu rằng mình biết anh ấy không thể viết lách suốt ngày, sau đó đi chơi suốt đêm và làm một người tình nồng nàn trong thời gian còn lại. Sự đằm thắm sẽ rất tuyệt nếu nó tự nhiên; mình có đủ lí trí để không muốn cạnh tranh với một cái giường đầy những nhân vật tiểu thuyết.
Mình luôn luôn có thể chờ đến Chủ nhật. Nhưng phải có điều gì đó cần nhượng bộ. Mình cần bỏ cái bộ điệu nhõng nhẽo đi, còn anh ấy cần thôi cái kiểu cam chịu tôi phải mua vui cho cô bé một chút; kiểu chúng ta không thể tự do vì chúng ta sẽ làm cô bé Penny phát chán khi phải cố hiểu xem chúng ta đang nói chuyện gì.
Đúng lúc đó Penny bị bỏng ngón tay, cô thốt lên, “Mẹ kiếp!” Mình sẽ ra và dọn cho họ bữa tối, và người đầu tiên ám chỉ rằng không thể mong chờ mình biết Calvin Coolidge là ai sẽ nhận được món trứng rán khoai tây này vào đầu.
“Bữa tối đã dọn xong, thưa các quí ông, ” cô thông báo, và biết rằng trông cô rất quyến rũ trong chiếc tạp dề xếp nếp.