← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 127

Căn nhà của họ ngày càng có nhiều khách thanh niên - những cô gái hoạt bát với kiểu tóc Bardot, những chàng trai đầu húi cua mặt búng ra sữa, những người hình như chẳng làm gì ngoài trượt tuyết và nói chuyện về trượt tuyết. Alex Barr đã qua tuổi trượt tuyết, và hình như ông cũng đã qua tuổi thưởng thức hầu hết những chương trình truyền hình không dính dáng đến phương Tây cũ và mới. Hình như ông chẳng có chuyện gì để nói với đám bạn trẻ của vợ, ngoại trừ chào, cậu uống một ly chứ?, mặc dù ông đã cố can đảm tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. Điều khiến ông khó chịu nhất là việc được họ xưng hô “thưa ông”, và bị lờ đi như thể họ không mong ông hiểu được những lời châm biếm và ẩn ý của họ. Ông cảm thấy mọi thứ như được nhìn qua một lăng kính ngược - họ đối xử với ông hệt như thái độ kẻ cả mà ông dành cho Penny, nhưng lần này là từ đầu kia của lăng kính. Họ làm cho chứng đau lưng của ông càng tồi tệ thêm.

Hình như tất cả bọn họ đều quá khoẻ mạnh. Chẳng hề có chứng đau lưng hay chứng viêm xoang khó chịu. Hầu hết bọn họ đều có ba hoặc bốn đứa con, nhiều lần kết hôn, ăn mặc rất khéo, và sống ở Scardale, Westport và Bronxville - và chẳng ai trong số họ ở tuổi ba mươi. Phần đông số họ đã bỏ thuốc lá - và nếu còn hút thì luôn phì phèo tẩu thuốc, hoặc chăm bẵm điếu xì gà - và nếu có uống, thì họ thường hạ cố dùng một ly sherry. Còn nếu không, họ thường công kích nó không thương tiếc.

Họ nói chuyện về cổ phiếu, chứng khoán, ngân sách quảng cáo và xếp loại chương trình truyền hình cũng với niềm đam mê mà họ dành cho trượt tuyết. Họ bàn luận không ngớt về sự bảo đảm - kế hoạch nghỉ hưu, phúc lợi phụ, Hội chữ thập xanh, quỹ cứu trợ - với sự say mê ghê ghớm. Khẩu ngữ của họ là sự pha trộn kinh khủng của đại lộ Madison và sự tao nhã thứ phẩm của vùng ngoại ô, luôn được nói bằng giọng mũi. Nếu họ nói về âm nhạc thì đó là những ca sĩ nhạc dân gian, hoặc Dave Brubeck, hoặc Jerry Mulligan. Nếu họ bàn về kịch nghệ thì đó là những vở kịch diễn lại dài dòng của Eugene O'Neil chán ngắt hoặc những vở kịch một hồi thường được trình diễn trước đám khán giả ngoài các nhà hát Broadway. Hình như họ chẳng quan tâm đến bóng chày hoặc bất kỳ nhà văn nào ngọt ngào điển hình hơn là Edward Albee. Họ tranh cãi về chất béo no và chất béo không no như những tên giết người, và cho rằng tất cả những môn thể thao có đổ máu đều là dã man. (Kỳ nghỉ cuối tuần ở New Jersey với hai cặp khá bỗ bã thật tai hại. Họ nhìn những chiến lợi phẩm, hổ, báo, linh dương, cặp ngà voi, và Alex cảm thấy mình như họ coi ông là một quái vật).

Những vĩ ngữ tâm lý - có thể hiểu, xét ra thì, hệ quả của - thường xuất hiện trong cuộc nói chuyện của họ, và sự đánh giá sắc bén của họ về cơ chế tâm lý của khoái cảm tình dục nữ khiến Alex đau đớn. Giờ đây ông thành người ngoài cuộc, như ông đã là người ngoài cuộc thuở hàn vi nghèo nàn thảm hại ở trường. Ông cảm thấy mình trở thành người mà đã có lần ông đùa đùa tự gọi “một lão già khốn khổ” và ngớ ngẩn. Và ông thường tức điên khi đám bạn của Penny thoải mái trò chuyện trước mặt ông, như thể không có ông ở đó, chuyền tay nhau rượu và trà; như ông đã từng thấy những người miền Nam trò chuyện với nhau giữa đám người hầu hoặc người lớn nói chuyện trước mặt đứa trẻ nhỏ.

Điều khiến ông đặc biệt khó chịu là toàn bộ những câu chuyện ấy hầu như đã ngạo mạn xuất hiện trên báo chí hằng ngày. Với Alex, cụm từ “anh đã đọc nó chưa?” là câu chêm vào hầu như tất cả mọi cuộc đối thoại, và việc lên giường ngủ mà không nghe bản tin cuối ngày hoặc mua một số báo là không thể tưởng tượng được. Ông đọc tất cả các loại báo, buổi sáng và buổi chiều, cũng như các tạp chí mới, từ mục dự báo thời tiết đến mục tin buồn. Tin tức là bánh mì thịt và ma tuý đối với Alex, nhưng hội của Penny chẳng đếm xỉa gì đến, như đó chỉ là một thứ chán ngắt, dù sao cũng chỉ được nhắc lại.

Nếu họ có đọc sách thì đó là Meckey Spillane lướt trên máy bay, hoặc một tác phẩm nào đó chưa được đánh giá và không được bán của một nữ bác sỹ tâm lý tóc mây hoặc một nhà kinh tế đeo kính gọng sừng chẳng mấy tiếng tăm.

Họ rất say sưa với nguyên tử và thế giới các vì sao; họ hăm hở nói về việc chăm sóc và giáo dục trẻ em, và tiến sỹ Spock là người rất vĩ đại, nhưng Alex sẵn sàng đặt cược cả tiền đồ sự nghiệp của ông rằng chẳng có ai trong đám ấy đã đọc Hấc Phin, Bà Bovary, Anna Karenina hoặc thậm chí là Hội chợ phù hoa.

Penny, Penny yêu dấu, cầu Chúa phù hộ cho trái tim nhân hậu của cô, đã gắng hết sức để lôi kéo Alex cùng nhập cuộc, đặc biệt là lôi kéo Alex ra khỏi châu Phi. Nhưng cố gắng của cô hầu như vô ích. Chẳng có ai buồn nói chuyện với ông, và nếu Alex có nêu ra một chủ đề nào đó mà ông am tường, thì ông lại cảm thấy mình là một kẻ phá đám, và vội vàng thay đổi đề tài. Bạn không thể nói chuyện các bộ lạc, sự kình địch, tính bất ổn của Châu Phi, sự ghen tuông, tham lam và xung đột văn hoá của châu Phi cho một đám thính giả chỉ có chung một ý kiến duy nhất: Tất cả đám thực dân là những kẻ dã man và tất cả đám phiến quân (thậm chí bao gồm cả những kẻ khủng bố) đều đang tranh đấu đòi quyền lợi. Alex cảm thấy có tội về những cuốn sách và những bài báo mà ông đã viết, như thể ông đã tham gia vào cái chế độ thực dân tàn bạo để nô dịch thế giới, và ông rất hồ nghi về việc liệu có người nào ở đây tin rằng một số “chiến sỹ tranh đấu cho tự do” ấy đã ăn óc trẻ em, hút máu kinh nguyệt phụ nữ và giao hợp với thú vật trong những nghi lễ “đấu tranh cho tự do” của họ.

Tất cả những chuyện ấy thật chán nản, và Alex ngày càng phải dằn lòng lí nhí cáo lỗi, “Tôi có một sô bản thảo cần hoàn thành, hạn cuối cùng rồi, mong các bạn thứ lỗi,” rồi rút lui về cái hang nhỏ của ông để đọc Cánh đồng và dòng suối, rồi ngủ gà ngủ gật trên ghế cho đến khi nghe thấy những tiếng chào tạm biệt ngoài hành lang.

“Em xin lỗi,” khi khách đã ra về, Penny sẽ vừa nói vừa cúi xuống hôn lên trán ông. “Hẳn là họ đã làm anh phát ngán, nhưng họ là những người duy nhất mà em biết, và nhìn theo cách nào đó thì họ khá thành công trong những lĩnh vực khác nhau. Anh phải thừa nhận rằng Vera là nhà thiết kế sân khấu hiện đại giỏi nhất hiện nay, và Roger đã nổi tiếng trong giới viết văn ở Belton, Bratton và Knowlen. Kenny là nhà trang trí xuất sắc nhất trong nghề, và nếu lan có cơ hội, thì những vở kịch của anh ấy sẽ thật kỳ diệu...”

“Anh biết, anh biết, em yêu, nhưng chỉ là vì họ đã khiến anh cảm thấy mình quá già rồi, và anh không hiểu được một nửa những chuyện họ nói. Đi nào, hãy làm một cô gái tốt bụng, pha cho ông già này ly rượu và cho anh nghe một điệu gì đó chầm chậm mà không phải là Mulligan hay Brubeck.”

“Ella hay Sinatra hay Nat King?” Alex có thể cảm thấy nụ cười mỉm ở sau lưng, khi cô cúi xuống ghế vuốt ve má ông.

“Bất kỳ người nào hoặc cả ba,” Alex nói. “Anh rất tiếc vì đã bảo thủ lạc hậu như thế, nhưng anh thuộc về một thế giới...”

“Suỵt” cô nói, đi vòng lên ngồi vào lòng ông và khoá miệng ông bằng một cái hôn. “Dù là thế giới nào thì anh vẫn trẻ hơn cả mùa xuân.”

(Và mình tự hỏi không biết cô ấy nghĩ mình sẽ đón nhận câu nói đùa đó như thế nào? Alex thầm nghĩ khi cô đi lấy rượu cho ông).

Peter là một trong số ít thành viên chưa lập gia đình thuộc nhóm bạn của Penny vẫn thường đến trò chuyện. Peter làm gì đó trong ngành quảng cáo, chủ yếu là làm trên truyền hình, và anh ta, Alex buộc phải tự thừa nhận, là một cảnh tượng dễ chịu cho cả đàn ông lẫn phụ nữ. Peter có nét nhìn nghiêng như tạc của người da đỏ, với cái mũi chim ưng được bổ sung hoàn hảo bởi chiếc cằm nhô dài và đôi môi ít nhục dục. Da anh ta gần như là màu cà phê, và chỉ phần nào là do ánh mắt mặt trời mà anh ta nhận được từ việc đi trượt tuyết vào mùa đông và lướt ván vào mùa hè. Peter có đôi mắt lấp lánh, đen như hạt ôliu, và hàm răng trắng muốt đều chằn chặn (Alex sẵn sàng thề rằng tất cả chúng đã được bọc). Peter có mái tóc đen gợn sóng mượt mà như lông hải cẩu, vừa khít với anh ta như một chiếc mũ sắt, và luôn được tỉa tót gọn gàng. Peter có cái cổ dài, mập và quần áo anh ta chừng như không bao giờ có thể phồng lên hoặc có nếp nhăn. Trong bộ vét dự tiệc tối hay trong bộ flanel xám đứng đắn mặc đi làm, trông anh ta vẫn như đang mặc chiếc áo len cổ lọ đan quấn thừng có hình con tuần lộc màu xanh. Peter là vận động viên trượt tuyết, trượt băng, tenis, và hiện rất có thể là một cầu thủ bóng đá có hạng. Chắc chắn là anh ta đã chơi golf trong những năm bảy mươi, chơi piano rất chậm rãi và tao nhã, và tập luyện ở New York A.C để giữ cho cơ bắp nở nang.

Có lẽ Peter có những cơ sở chuyên trách khác để giữ cơ bắp và cặp mắt to đen láy. Anh ta thường mang theo ba lô, nhưng hình như chẳng có món đồ nào nhất định trong đó. Peter là một hiệp sĩ tự nguyện, một tay săn gái, và rõ ràng là chỉ dùng họ một hai lần trước khi vứt bỏ họ. Alex khá bị ấn tượng bởi sự đa dạng của những cô bạn xinh đẹp mà anh ta dẫn đến đây, cũng như những cô bạn đi trượt tuyết cùng anh ta vào kỳ nghỉ cuối tuần. Alex đã bị phản đối một cuộc sống độc thân phong phú, và sự tiếp nối đều đặn những cô gái khêu gợi mà Peter phô ra gần như là một bài giảng đạo đức về khả năng của một gã thanh niên trẻ đẹp làm việc nhàn hạ và kiếm được trên 20.000 đôla một năm. Những diễn viên, người mẫu trẻ, những cô gái thượng lưu những cô thư ký sang trọng, những cô vừa mới li hôn (và có lẽ khá nhiều cô vẫn đang có chồng) vây xung quanh Peter. Một trong những điều khiến Alex khâm phục nhất ở Peter là anh ta thường rời bỏ cuộc vui từ sớm - rất có thể, như một lần Alex đã chỉ cho Penny, chỉ là để lên giường.

Mặc dù có một bộ sưu tập đa dạng, Peter không hề có nét nào của một tay chim gái cổ điển. Không người nào trong số những cô gái của anh ta lại loè loẹt rẻ tiền; anh ta lịch thiệp với tất cả bọn họ; anh ta không bao giờ liếc mắt đểu cáng hoặc ngụ ý cợt nhả. Anh ta chỉ đơn thuần làm chàng Peter đẹp trai, chàng Peter thanh nhã, với những cô gái tóc đỏ, tóc nâu, tóc vàng, tóc nhuộm, cao, gầy, béo, lùn, mắt xanh lục, mắt xanh lơ, mắt nâu, mắt đen, ăn mặc đẹp đẽ và nói chuyện khéo léo trong vòng tay anh. Anh ta giữ một khoảng cách đứng đắn đặc biệt với các cô gái, và không công khai tán tỉnh bất kỳ ai. Anh ta là người đàn ông của tất cả và chẳng của người nào. Nhưng các cô gái thì luôn đắm đuối.

Alex đã nhường lại bộ trượt tuyết của mình. Với thái độ biết ơn, ông khuyến khích Penny đi nghỉ cuối tuần ở New Hampshire và Vermond với đám bạn trai và gái, để buộc mình vào mảnh ván trượt và lao xuống trên những triền đồi phủ tuyết. Nó làm anh đỡ áy náy hơn đôi chút vì đã để một cô gái trẻ trung phải ngồi nhà buồn chán với cuốn Times trong khi ông chồng già còn mải mê ở phòng trong với tác phẩm của mình. Một cách ích kỷ, ông tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm ngắn ngủi khi không phải lo liệu Penny có buồn phát ốm - và cũng không phải lo trình diễn thể hiện thành tích thể thao của mình để giúp cô khỏi phát ốm vì buồn. Chăn gối cũng trở nên nhạt nhẽo, ông nghĩ, nếu có cứ phải mang theo những mánh khoé nơi phòng khách hoặc cuộc đi chơi đã được dự định.

Phần lớn dân trượt tuyết ra đi vào đầu giờ chiều Thứ bẩy, và trở về vào cuối ngày Chủ nhật, má hồng lên vì gió, da rám ánh nắng mặt trời mùa đông, tràn trề sức khoẻ, ríu rít nói về chuyện ai đã làm gì ở đoạn dốc nào và những nhận định đầy am tường về tuyết (Với Alex, tuyết là một thứ gì đó trăng trắng bẩn thỉu dai dẳng ở thành phố New York khiến mọi người dở mếu dở cười vì không có chỗ nào để đổ).

Nhưng giờ thì ông rất yêu tuyết, ông đọc báo để xem tình hình ở vùng đồi núi lân cận như thế nào, và ông thường tự hỏi tại sao những tay trượt tuyết lại không có ba hoặc bốn bộ trượt, như thế họ có thể để chúng lại những nơi trượt khác nhau, thay vì cứ phải đeo những thứ của nợ ấy đi đi về về. Tuyết giúp ông được tự do tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần yên ả với Luke ở Jersey, hoặc được tĩnh tâm với những cuốn sách của mình trong căn hộ. Alex bắt gặp mình đang buồn rầu nghĩ rằng khi mùa xuân đến, ông sẽ buộc phải bày ra vài trò chơi mới cho cô vợ bé bỏng đáng yêu - ít nhất là cho đến khi trời đủ ấm để đi lướt ván.

Trong lúc đó thì Penny gần như chẳng thích thú gì cuộc sống ngoài trời như bề ngoài cô vẫn tỏ ra. Nhưng cô ngày càng bị dằn vặt bởi ý nghĩ rằng sự có mặt của cô khiến Alex không thể chuyên tâm vào công việc, và cô cũng bắt đầu hồ nghi rằng những lần Alex vào giường với cô phần nào là theo nghĩa vụ - một kiểu cưng nựng chó con để đàn chó săn được yên tĩnh. Khi khoảng cách giữa hai lần vào giường nhiều lên, khi công việc viết sách căng thẳng hơn, cô đành vui vẻ tiêu nguồn sinh lực xác thịt của mình trên bàn trượt tuyết.

Alex cũng phần nào biết cái không khí thân tình - khi các cô gái quần bó và chiếc áo nịt, ngọn lửa toả hơi ấm trộn vào hơi ấm của nhạc, của rượu grốc, của trời đêm lạnh giá, của những ngôi sao lấp lánh và chiếc chăn lông trên cỗ xe trượt có tiếng chuông leng keng vui vẻ khi chúng đuổi nhau dưới ánh trăng. Ông không lo ngại về Penny, hay tình cảm lẻ loi của cô trong những chuyến đi nghỉ cuối tuần. Lúc nào mà chẳng có một chàng nào đó, mặc dù anh ta chỉ là huấn luyện viên trượt tuyết, Và Alex thường nghĩ rằng Penny sẽ không phí hoài thân xác cô cho một gã thanh niên hay một huấn luyện viên. Và những người đi trượt tuyết thường khác nhau. Phần nhiều họ không có đôi, và họ thường là những người bạn tốt ở trong cũng như ở ngoài phố. Ngày nay, hình như đám thanh niên đã lập gia đình thích có thêm bạn gái cũng như bạn trai, dù chỉ trong một bữa ăn ngoài trời hay bữa ăn ngày Chủ Nhật.

Thực đáng thương hại, Alex nghĩ, vì ông không thể gom đủ nhiệt tình cho những cuộc hành trình trên tuyết đó, nhưng ông chưa bao giờ học trượt tuyết, đã quá già để bắt đầu, và không muốn bị gãy một cánh tay để gây phương hại cho sự nghiệp của ông. Khi năm tháng qua đi, Alex thấy mình càng ngày càng cẩn thận hơn, thay vì càng ngày càng tò mò hơn. Thậm chí ông còn thận trọng với những thứ như cái kẹp than, thảm chùi chân trong nhà tắm, và những mối nguy khác khi đi lại. Không ai có thể viết được bằng ngón tay đau, ông nghĩ, và một bàn tay bị bỏng sẽ là mối đe dọa kinh hoàng đối với ngọn lửa của trí tưởng tượng.

Hôm đó là thứ Sáu, và Alex đã có hẹn ăn trưa từ trước với Marc Mantell để nói chuyện với các luật sư về một số câu chữ rất tế nhị trong hợp đồng phim. Ông nhặt nhạnh giấy tờ, tống chúng vào cặp, và đi ra để tạm biệt Penny, cô lại sắp đi New Hampshire cùng hội của mình. Khi ông vừa đi qua sảnh, vừa đưa mắt tìm xem Penny trong phòng khách, trong bếp hoặc chỗ nào đó khác, thì chuông cửa reo. Thiết kế âm học của những căn hộ mới bị băm nhỏ này thật nực cười. Người ta không thể nghe thấy tiếng chuông trong phòng khách, nhưng trong văn phòng thì tiếng chuông nghe y như còi cứu hoả vậy.

Đó là Peter. Trông Peter rám nắng, hồng hào, gọn gàng và rất thể thao trong bộ quần áo may sẵn bằng vải tuýt màu xanh lục chưa bao giờ được bày ở những cửa hàng bán xỉ. Anh ta mang theo chiếc túi đi đường và đôi ván trượt.

“Ồ, vào nhà đi,” Alex nói. “Hình như cậu khởi hành hơi sớm thì phải?”

“Tôi cũng đoán thế,” Peter vừa nói vừa dựa đôi ván trượt vào tường. “Nhưng tuần này tôi đi một mình, và được cả hội uỷ nhiệm cho việc đi đón cô dâu của ông. Lần này chúng tôi thuê được một chiếc máy bay. Mọi người thường uống quá nhiều rượu khi đi tàu hoả đến nơi trượt. Vì thế tôi nghĩ tôi sẽ đi loanh quanh và tấn công vào tủ rượu của ông một lát trong khi Penny mặc quần áo.”

“Tủ rượu rõ ràng là luôn sẵn sàng.” Alex nói. “Hãy cởi áo khoác ra và tôi sẽ rót cho cậu một ly, nhưng sau đó thì tôi phải biến đây. Hôm nay tôi có việc với luật sư và tôi thà phải gặp nha sĩ còn hơn. Penny!” Ông gọi to. “Có bạn này!”

Không có tiếng đáp.

“Cô ấy có nhà đấy,” ông nói với Peter. “Những căn hộ này có điểm kỳ quặc là cậu có thể nghe được tất cả mọi thứ từ phòng này mà không nghe được gì từ phòng khác. Vào đi và ngồi xuống. Tôi sẽ xem cô ấy ở đâu.”

Ông thấy Penny trong bếp, đầu buộc khăn, bụng quấn tạp dề.

“Cậu bạn của em đến sớm,” ông nói. “Hình như bọn em có phương tiện đi lại mới. Một chiếc máy bay thuê. Em yêu. Anh phải đi đây. Mantell đã triệu tập cả đoàn luật sư, và anh là một phần của phiên toà. Chúc em đi chơi vui vẻ, và hãy về nhà sớm nhé. Anh sẽ rất nhớ em.”

Penny sờ mái tóc đang buộc khăn, và cau mày.

“Cậu ấy là ai thế? Mà em vẫn đang quấn tóc thế này.”

“Đã được thử thách và đáng tin cậy. Người bạn trung thành cũ. Peter. Hình như cậu ta chạy trốn các cô gái - mặc dù đối với anh điều này thật khó hiểu - và được uỷ nhiệm làm vệ sĩ của em. Hãy hứa với anh là đừng có mải mê quá với tuyết đấy nhé. Anh đã nói là nó không tốt cho các cô gái đâu - tuyết ấy mà. Và hãy cẩn thận kẻo ngã nhé. Tạm biệt em.”

Ông hôn khẽ vào má cô và quay lại phòng khách.

“Cậu biết rượu ở đâu rồi đấy,” ông nói với Peter. “Cậu cứ tự nhiên nhé. Cô ấy vẫn còn đang quấn tóc, thế nên cậu phải ngồi một mình một lát. Xin lỗi vì tôi rất vội, và đừng có bay đến tận vùng đồi New England đấy nhé. Xa quá, Peter ạ.”

“Vâng, xa quá. Tôi sẽ tự xoay xở được.”

Alex vớ lấy áo khoác và ấn nút thang máy. Ông nhấc cặp lên và đi ra phố, nơi người gác cửa - như thường lệ, như ở bất kỳ khu nhà nào ở New York - đã chạy đi đâu đó vì một việc gì đó. Cuối cùng, Alex cũng tìm được taxi, và vừa nhấp nhỏm ngồi trong xe, vừa lẩm bẩm nguyền rủa đường xá, trên đường tới số 30 quảng trường Rockefeller. Theo thói quen ông lật qua tập tài liệu trong cặp. Đúng đến chỗ đường 16 và Công Viên thì ông phát hiện ra rằng một bản thống kê rất quan trọng mà các luật sư của Mantell muốn đã biến mất - một bản từ bỏ quyền lợi mà nhân vật thật của cuốn tiểu thuyết đã ký, người này có thể kiện ông vì tội xâm phạm bí mật đời tư.

“Mẹ kiếp!” Ông gầm lên. “Này lái xe, chúng ta phải quay lại thôi. Tôi để quên một thứ rất quan trọng. Xin lỗi.”

“Với tôi thì thế nào cũng được thôi. Cờ đã hạ xuống. Đồng hồ vẫn nhảy. Quay đi hay quay lại, ai cần quan tâm?”

Khi họ tới Gramercy Park, Alex bảo người lái xe:

“Cậu đợi tôi nhé, được không? Tôi sẽ không lâu quá một phút đâu. Tôi sẽ trả thêm cho cậu.”

“Thế thì còn gì bằng,” người lái xe nói. “Ông cứ thong thả. Tôi cũng chẳng vội gì. Hôm nay ngài Kennedy không cần đến tôi.”

“Cảm ơn,” Alex bước ra ngoài, và trong chốc lát ông thoáng nhớ tới London và người lái xe góc khu Đông đã nói với anh ta sẵn sàng đợi cả năm nếu cần ở bên ngoài căn nhà của Jill Richard. Ông vội vã xua ý nghĩ đó khỏi đầu và nhẹ nhàng đi vào nhà. Thật chẳng có gì vô duyên bằng việc lại nói lời chia tay lần nữa.

Khi rón rén vào đến sảnh, ông nghe thấy tiếng một giọng nói. Đó là giọng Peter, khẽ và đầy vẻ nài nỉ.

“... Nhưng chúng ta đâu có buộc phải đi với những người khác,” Peter đang nói. “Có một nhà nghỉ nhỏ mà chúng ta có thể ở một mình. Nó rất tuyệt, có lửa phòng ngủ, thức ăn ngon, còn mọi người ở trong khu nhà khác. Tuyết rất tốt, và sẽ không có sự ồn ào khi mọi người ở chung với nhau.”

Giọng Penny to và rõ ràng.

“Không, Peter. Dứt khoát là không. Em không biết điều gì khiến anh có ý nghĩ rằng anh và em có thể hợp với một kỳ nghỉ cuối tuần vụng trộm.”

Peter cười khẩy.

“Em không biết điều gì khiến anh có ý nghĩ ấy à? Kỳ nghỉ trượt tuyết cuối tuần trước đã cho anh cái ý nghĩ ấy đấy. Cái hôn chúc ngủ ngon ở cửa buồng ngủ đã cho anh ý nghĩ ấy đấy. Và em đã không làm như vậy năm phút trước hay sao, hay là son trên môi của anh nhoè nhoẹt cả ra vì anh quá cẩu thả?”

Im lặng. Rồi:

“Thôi được. Em đã hôn anh trên xe trượt tuyết. Em đã hôn anh khi anh đưa em về nhà. Và anh đã hôn em ở đây, và em - em nghĩ là em cũng hôn lại anh. Anh là một người đàn ông rất hấp dẫn, Peter. Còn em chỉ là đàn bà.”

Lúc này điệu cười của Peter là điệu cười của một kẻ phóng đãng.

“Anh sẽ nói em là đàn bà. Quá ư đàn bà...”

“Cho cái gì?” Giọng Penny gay gắt.

“Anh chỉ nói là em quá ư đàn bà để không được ưa thích.”

“Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Và đó không phải là điều mà anh định nói. Chắc chắn là em đã hôn anh. Nhưng em chẳng hứng thú gì chuyện đó. Chẳng qua là vì em đã quá tuổi gào thét lên vì những cái hôn vô nghĩa.”

Có tiếng cười khoái trá nhẹ nhàng, êm mượt, ve vuốt.

“Em nói dối dở lắm, và em biết như thế. Em đã lấy chồng hai lần rồi. Em không hôn một người đàn ông theo cách ấy trừ phi em định để ngỏ cánh cửa cho một điều gì đó khác. Một điều gì đó lớn hơn, tốt đẹp hơn. Đó là lý do tại sao anh đề nghị em đi nghỉ cuối tuần với anh. Em đã mời mọc, anh đề nghị em.”

“Em cho là anh đúng, theo quan niệm của anh,” Alex nghe thấy vợ ông nói. “Và em đã sai. Đó là một đêm đẹp sau một ngày vui, có nhiều thức uống và...”

“Ôi, ngốc ơi, hãy thử lần nữa đi và để xem ai đúng ai sai nào.”

Alex đứng đó, như bị thôi miên, và chắc chắn là không hề giận dữ. Trong tấn kịch này, ông nghĩ, chẳng có chỗ để ông chồng bị cắm sừng xông vào, vung lên cái gì nhỉ? Một khẩu súng, hay một cái ô?

“Em thấy đấy,” giọng Peter đượm vẻ đắc thắng. “Em thích mà. Em sẽ còn thích hơn nữa kia. Và cái ông Smerset Maugham già ấy khi quay về sẽ không thể không để ý. Ông bô sẽ không phiền nếu em có một chút ngây thơ ngoài vẻ vui...”

Một cái tát thẳng tay, đanh như một phát súng.

“Cút ngay khỏi đây! Cút khỏi đây mau! Và tôi không bao giờ muốn nhìn thấy bộ mặt đểu giả của anh nữa!” Giọng Penny dữ tợn, đầy cuồng nộ.

“Ồ, có chứ em, em sẽ nhìn,” Peter nói. “Anh không bận tâm đến cái tát ấy đâu. Anh không thuộc loại người như cụ Khốt nhà em. Nhưng em sẽ gặp lại anh, vì em sẽ muốn gặp lại anh, vì cụ Khốt nhà em chẳng có gì hợp với em, và...”

Bốp!

“Anh nghĩ có lẽ lần này em không đùa,” Peter nói. “Hai cái tát trong một cuộc cãi nhau. Em có thể lúng túng về cảm giác của mình khi đeo lấy anh lần thứ hai. Nhưng anh sẽ nói ngay rằng em đang tát vào chính mình vì cái cảm giác mà em sự phải thừa nhận.”

“Cút ngay! Cút ngay!” Penny gào lên.

“Được rồi, được rồi, bình tĩnh nào, em yêu, anh đi ngay đây. Nhưng khi nào em đổi ý, em muốn hôn anh và làm mọi chuyện tốt hơn hãy gọi điện cho anh. Cứ theo những gì anh biết thì cụ Khốt sẽ không bận tâm đâu. Ông ấy sẽ vui mừng khi được rảnh tay. Không, giờ thì đừng đánh anh nữa, ” giọng nói đầy vẻ nhạo báng. “Anh đi thật đây. Cho anh gửi lời chào cụ cố nhé.”

Alex lẻn vào phòng làm việc của mình khi ông nghe thấy những bước chân giận dữ đi về phía sảnh. Ông bô, trí óc ông giận dữ nhắc lại. Cụ Khốt. Lão già. Cụ cố. Mình có thể đập vỡ mặt thằng chó đẻ ấy bằng cái bàn trượt tuyết của chính nó. Ra bọn chúng nghĩ về mình thế đấy. Cụ cố. Lão già.

Ruột gan Alex sôi lên vì tức, ông nắm chặt tay. “Và nếu mình tham gia vào tấn kịch,” ông tự nhủ, “nếu mình muốn đóng vai một người hùng, thì cái thằng chó đẻ lực lưỡng ấy sẽ đập mình ra tóp ngay trong ngôi nhà của mình, và vợ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì hai tội - nghe trộm vở kịch của cô ấy và để bị đánh trong nhà của chính mình. Mà thằng ấy thì chẳng đáng giá một phát súng, mà tội của gã cũng chẳng đáng một bi kịch lớn đến thế. Tốt nhất là mình nên chuồn khỏi đây và quên đi là mình đã từng để quên một tờ giấy.”

Ông tìm thấy tài liệu bị bỏ quên, cho nó vào cặp, và đợi hết năm phút sau khi nghe thấy tiếng thang máy tới và đi khỏi. Sau đó ông thận trọng đi theo cầu thang cứu hoả và bước xuống phố. Xe taxi vẫn đợi ông.

“Tôi đã làm mất một ông khách,” người lái xe nói đầy hào hứng. “Một gã cầm chiếc vali và đôi ván trượt sùng sục đi ra, và hắn gần như cưõng ép tôi. Tôi bảo hắn là tôi chờ một quí ông sống trong khu nhà này và không thể chở gã được. Nhưng cái gã ấy, chắc hắn đang điên vì chuyện gì đó!”

“Cậu cũng biết đám vận động viên rồi đấy,” Alex nói. “Tính khí thất thường. Giờ hãy quay lại 30 đường Rock nhanh hết mức có thể vào. Tôi gặp một số khó khăn khi đi tìm thứ tôi cần.”

“Xin tuân lệnh ông, ông chủ,” người lái xe nói.

Vậy là tất cả đã bày ra bàn, Alex nghĩ khi họ phóng đi. Một bức tranh không thể tin được - một tương lai tàn nhẫn. Ông bô, cụ khốt, cụ cố. Cô dâu trẻ xinh đẹp và con chó già ngu ngốc hôi hám ở phòng trong. Con cừu non chán nản chấp nhận đàn sói đói mồi. Nếu không phải Peter thì đó sẽ là Paul - hoặc Matthew, Mark, Luke (không phải Luke của mình) và John. Mình luôn tự dối mình về một vấn để, mình cần tìm hiểu rất nhiều, về thứ nhạc jazz tháng Năm và tháng mười Hai. Ồ, mà thôi. Giờ ta gặp luật sư đã, rồi sau đó về với cái cày.

Mình sẽ không để cô ấy phải lúng túng bởi những gì mình nghe trộm được, ông thầm nghĩ. Không ám chỉ đến việc bắt buộc phải có ranh giới đặc biệt. Mình sẽ lén quay về phòng làm việc và bắt đầu gõ lên máy “gã cáo nâu nhanh nhẹn nhảy qua lão chó già lười biếng” và “Peter Piper cầm lấy lọ ớt ngâm dấm”. Khi đã đủ vững tin vào giọng nói của mình cô ấy sẽ quay về và nói với mình rằng cô ấy đã chán trượt tuyết, cô ấy bị đau đầu và không muốn bay.

Vài tiếng sau, Alex ngẩng lên khỏi chiếc máy chữ.

“Anh không nghe thấy em vào, em yêu, ” ông nói. “Anh nghĩ em đã đi kiếm bệnh viêm phổi rồi?”

“Năm nay em sẽ không đi trượt tuyết nữa, anh yêu,” cô nói. “Em đã chán ngấy chuyện ấy rồi - mọi người và tất cả. Chúng mình hãy về Jersey chơi với Luke và câu cá qua hố băng hoặc gì đó. Trừ phi anh không thể dừng công việc lại được?”

“Anh có thể dừng công việc lại ngay bây giờ,” Alex nói. Ông đứng dậy và nắm lấy tay cô.

“Anh có thể dừng ngay bây giờ. Và sau đó, chúng ta sẽ ra ngoài và lang thang trên phố một lát. Lâu lắm rồi chúng ta không đến 21, và ở The Blue có một ca sĩ mới đấy.”

“Ôi, em yêu anh!” Penny nói. “Em yêu anh xiết bao!”

“Chẳng có lý gì mà em phải khóc vì điều đó,” Alex nói và vuốt tóc cô. “Điều ấy là hoàn toàn hợp pháp trong cuộc sống vợ chồng mà.”