CHƯƠNG 128
Alex Barr biết rõ câu tục ngữ cổ nói rằng kẻ nghe trộm chẳng bao giờ nghe được điều gì tốt về mình. Ông cũng biết rõ như thế rằng ông có một người vợ tốt, trung thành - và trẻ trung, người đã đuổi thẳng cánh (thực ra là tát thẳng cánh) kẻ chắc chắn sẽ tấn công vào lòng chung thủy của cô. Alex chưa bao giờ quá tự hào về sự cự tuyệt của cô đối với tất cả đám thanh niên Mỹ, cũng như chưa bao giờ quá lo sợ về chuyện cô đã để Peter hôn. Alex đã ít nhiều biết những chuyện ấy; nhất là, ông biết điều đó là không thể tránh được trừ phi bạn cùm người của bạn vào và khoá cô ấy vào cổ tay bạn.
Ông, Alex Barr, đã già và ngày càng già hơn. Còn cô, Penny Barr, vẫn trẻ và ngày càng trưởng thành. Ông sẽ khô héo đi; còn cô sẽ chín mọng lên. Lúc này Alex đã uể oải chuyện gối chăn, và tên ông đã được ghi trên rất nhiều bìa sách. Chẳng bao lâu nữa ông sẽ chỉ còn cần chiếc giường để ngả lưng, và những cuốn sách bìa cứng sẽ biến thành bìa mềm. Còn Penny thì sao? Hàng hàng lớp lớp những Peter đang bủa vây quanh chiến luỹ thì sao? Còn ông, chẳng còn gì để cho cô trong phòng khách ngoài sư già nua, những kỷ niệm ho hen, chẳng còn gì để cho cô ở trên giường, thì sao? Alex nghiến chặt răng, và thầm nhủ rằng hôm nay văn chương đối với ông thế là quá đủ. Ông sẽ ra ngoài ăn trưa. Căn hộ vắng vẻ; Penny đã đi làm đầu, hoặc mua sắm, hoặc đâu đó. Alex quyết định rằng cái ông cần nhất bây giờ là một cuộc nói chuyện chân thành giữa cánh đàn ông với nhau, không dính dáng tới công việc hoặc tiền nong. Ông sẽ phóng xuống quán Toot. Có thể MiMag, Conzelman, Holden, Horace MacMahon hoặc một vài ông bạn già khác đang ở trong thành phố. Đáng tiếc là Herman Kickman, Julie Garfield và Johnny Hodiak ra đi chẳng đúng lúc tí nào. Ngày càng khó tìm ra một khuôn mặt quen thuộc ở quán Toot trừ phi bạn muốn nói chuyện với Pat O'Brien.
Một cú đấm vô hình đánh trúng vào bụng ông. Mái tóc vẫn thế, mái tóc vàng óng ả như lông vịt con. Cặp mông hơi to ra đôi chút, nhưng vòng eo vẫn rất ngon lành. Cô đang ngồi trên ghế trước quầy bar, sôi nổi nói chuyện với Ziggy, nhưng đấy không thể là mái đầu nào khác, không thể là vòng eo nào khác, và phía trước mái tóc và vòng eo sẽ là khuôn mặt như tạc bằng đá, lúm đồng tiền sâu và làm môi nét sắc như vẽ.
“Em sẽ mời ông bạn già này một ly chứ, Barbara Bayne?” Ông cất giọng nói nhỏ và tự nhiên.
“Rót cho ông ấy một ly đi, Zig,” cô nói mà không quay đầu lại. “Tôi luôn khâm phục tác phẩm của ông ấy. Không phiền ông chứ?”
“Không, thưa bà Bayne,” người nói. “Ông uống gì nào, ông Alex?”
“Gì cũng được,” Alex Barr nói và xoay tròn Barbara Bayne trên ghế. Ông khẽ hôn nhẹ vào má cô và nói giản dị. “Lạy Chúa, em đẹp hơn trí nhớ của anh nhiều.”
“Anh nói dối rồi,” Barbara nói. “Anh thế nào, Alex? Đã hai triệu năm trôi qua rồi thì phải. Em nghe đồn anh đã hạnh phúc với cô vợ trẻ trung xinh đẹp. Tự đáy lòng em xin thành thật chúc mừng anh.”
Alex ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Cảm ơn, nhưng hãy kể cho anh nghe về em đã,” ông nói. “Em đã làm gì, em đang làm gì, em định sẽ làm gì?”
Barbara nhoẻn miệng cười làm lún sâu thêm lúm đồng tiền.
“Barr, vẫn là giọng lưỡi ngọt ngào cũ,“ cô nói. ”Anh chẳng thay đổi mảy may.
“Hãy kể cho anh nghe về em.”
“Lạy Chúa tôi. Hãy để họ tự kể về họ. Được thôi, lần lượt là thế này: Thêm một cuộc hôn nhân tan vỡ từ sau khi chúng ta gặp nhau lần cuối. Làm việc ổn định trong một ngành truyền thông đáng ngờ có tên là truyền hình. Dự kiến tương lai à? Giảm đi độ dăm cân. Em đang có một kỳ nghỉ say sưa và ăn đến phát phì...”
“Anh thích em say sưa,” Alex nói. “Quí bà đây uống gì vậy, Zig? Cho tôi cũng thứ ấy nhé.”
“Gin,” nói. “Gì nữa ạ? Ông dùng loại nào?”
“Hồng,” Alex nói. “Cho hợp với mắt tôi.”
“Anh vẫn giữ lối nói ấy sao?” Barbara nói. “Anh vẫn giấu trái tim tan vỡ sau những lời bông đùa?”
“Anh nghĩ thế. Có lẽ anh sẽ viết cho ngành truyền thông của em.”
Barbara Bayne xuống khỏi ghế.
“Em sắp dùng bữa trưa của một phụ nữ độc thân,” cô nói. “Em có một cuộc hẹn ghi băng vào đầu giờ chiều. Anh có muốn nhập hội với các quí bà - có nghĩa là em không?”
“Anh muốn lắm. Xin cho hai ly gin nữa ra bàn nhé, Zig, và nếu đức Chúa có hiện ra, thỉ cứ bảo ông ta là chúng tôi đã đi ở ẩn rồi.”
“Xin vui lòng, ông Alex,” nói. “Rất mừng được gặp lại cả hai ông bà.”
“Ông ấy định ám chỉ gì vậy?” Barbara thì thào hỏi khi họ đã lui vào một góc khuất.
“Sự thành thật. Em đừng gọi món ăn vội. Anh cần một cuộc nói chuyện kiểu đàn ông với em. Em đúng là món quà mà Chúa gửi cho anh. Anh thật đau lòng khi nghĩ đến Ben già đáng thương.”
“Em muốn nói rằng đó là một lời khen. Mặc dù thân hình em đang bắt đầu chạy đua với ông bạn già đã quá cố của chúng ta. Kể cho Mẹ nghe xem con bị đau ở đâu nào.”
“Anh có một vấn đề, anh đã tự lừa dối mình, và chuyện của anh là,“ Alex nói. Như như...”
“... anh không hề nghĩ rằng mình lại bị gọi là ông bô, cụ khốt và cụ cố, ” Alex nói và lúc sáu giờ chiều hôm đó, sau khi Barbara xong cuộc ghi âm và họ gặp nhau để uống một ly ở Eanglish Grill.
“Anh đã đi tìm một người vợ và mua được một cô con gái,” Barbara nói. “Đây là hệ thống siêu thị Mỹ vĩ đại, cần làm điều gì đó. Cái anh muốn trước tiên là một thính giả, sau nữa là một cố vấn, và anh xử sự như một cố vấn trong trại hè của các cô gái. Đúng vậy không?”
“Đúng là thế,” Alex rầu rĩ. “Anh chỉ biết kể cho em thôi. Anh còn biết kể cho ai nữa?”
“Chúng ta vẫn hay cãi nhau rất hăng. Em nghĩ đó là vì em yêu anh một cách liều lĩnh - và em nghĩ anh cũng yêu em một cách liều lĩnh. Và chẳng ai trong chúng ta đủ sức lý giải điều này vào một lúc nào đó.”
“Cũng vì chúng ta quá bận, em yêu ạ,” Alex nói. “Nhưng ít nhất khi cãi nhau chúng ta còn biết sự khác nhau giữa Paul Robeson và Jackie Robinson. Vấn đề cơ bản trong gia đình anh là ở chỗ anh và cô ấy không có một chủ đề nào đáng giá để tranh luận, ngoại trừ Elvis Presley.”
“Ông bạn đáng thương, ” Barbara nói. “Anh sửa soạn giường ngủ, xin anh thứ lỗi cho cách dùng từ của em, và vân vân.”
“Anh biết ngay mà,” Alex nói. “Anh chẳng biết nói chuyện này với ai nữa. Chẳng có ai từ khi Ben Lea ra đi. Nhưng anh không thể vừa yêu vừa làm việc. Anh không thể vừa làm việc vừa yêu. Và anh nhanh chóng bốc hơi khi làm một người tình.”
“Anh đã từng nói với em như thế, và em nói...”
“Em đã nói: Sẽ không có gì dứt được anh ra khỏi cái máy chữ chết tiệt của anh, đúng không?”
“Đúng thế, và em nghĩ anh đã trích dẫn Ben Lea khi nói rằng - lại phải xin lỗi anh về cách dùng từ của em - rằng của quý của anh bị buộc vào phím chiếc máy chữ chết tiệt ấy.”
“Đúng thế. Và vấn đề bây giờ là ở chỗ anh đang chạy trốn cái ấy của anh,” Alex nói. “Ồ, anh phải đi đây. Anh không muốn thổi bùng lên ngọn lửa từ đám tro tàn cũ, Barbara, anh không muốn mua vé vào xem vở kịch đã bị hoãn, nhưng liệu em có phiền lắm không nếu thỉnh thoảng chúng ta lại cùng nhau đi uống một ly và nói chuyện về bóng chày hoặc gì đó? Bất kỳ cái gì để giúp anh thoát khỏi lũ trẻ con?”
“Em không có bồ chính thức, và không có ý nghĩ về sự lãng mạn,” Barbara Bayne nói. “Em có một căn nhà nhỏ khá tươm tất. Và em hầu như luôn ở nhà vì em đã chán cuộc sống ban đêm trước kia. Và em cần ngủ. Anh đừng ngại nghé vào đó tìm một ly whisky và sự thông cảm. Có điều, một điều rất quan trọng.” Cô giơ tay vẻ nhắc nhở. “Đừng giở trò bịp bợm. Giờ đây em là một quí bà rất đạo đức, và em không muốn lại bắt đầu bất kỳ thứ gì nghiêm chỉnh - ở tuổi em thì không, và với tuổi anh cũng vậy. Anh đồng ý chứ?”
“Đồng ý,” Alex nói. “Đó là một hiệp ước. Bắt tay nào.”