CHƯƠNG 129
Hiệp ước được tuân thủ, và Alex Barr bắt đầu một cuộc sống hai mặt. Ông ghé vào nhà Barbara Bayne gần như hằng ngày, như hồi sống với Amelia, ông vẫn thường ghé vào chỗ Dinah Lawrence để uống cà phê. Không hề có sự cám dỗ thể xác; nếu Barbara có bất kỳ sự khao khát xác thịt nào thì hẳn là cô đã che giấu chúng rất giỏi, còn Alex ghê tởm ý nghĩ rằng ông sẽ trở về nhà với Penny mang theo mùi của một người đàn bà khác. Điều này, ông nghĩ với một chút giễu cợt, là do tuổi tác hơn là do đạo đức, vì Penny là tất cả và không phải chỉ một gã đàn ông có thể lợi dụng.
Nhưng cũng khá dễ chịu khi lại có một người - một người đồng lứa - để nói chuyện. Barbara Bayne là người say mê tin tức, có lẽ còn hơn cả Alex. Thậm chí cô đọc cả mục rao vặt trên báo, và cô ngốn sách như ngốn lạc. Gaisworthny và Thomas Hardy không phải là tên những ca sĩ nhạc pop trong từ vựng của cô, và bạn không phải giải thích rằng Walter Johnson không phải là thằng cha Thượng nghị sĩ bang Texas. Cô nói đến Fats Waller ở thì hiện tại, mặc dù chỉ có Chúa biết là Fats đã bị chôn sâu dưới bao nhiêu tấc đất, và khi tình cờ nhắc đến “Công ước”, thì cô không hề muốn đến cả Windsor lẫn Wayne, mà chỉ muốn đến Ellington.
Họ vui vẻ tranh luận với nhau bằng mọi thứ từ ngữ, và cãi nhau kịch liệt hàng giờ vì Barbara đã sử dụng từ “khai hoá” khi nói tới chính sách thuộc địa của Anh. Họ thường chêm vào cuộc nói chuyện những câu như “em còn nhớ hồi...” và những câu khó hiểu như “đấy là hồi Hindenburg nổi lên” hay “lâu đài Morro bị cháy”, “con mụ chỉ điểm ra làm chứng” hoặc “Capone hạ gục Colosimo” mà không cần phải mở ngoặc giải thích. Gallico là nhà văn thể thao của họ, và họ liên láu nói đến những thuật ngữ vui, như Gã Phong lan, mà không phải gọi tên George Carpentier. Họ nói đến Tiger Flowers, Earl Sande, Suzane Lenglen, Big Red, Rene Lacoste, Red Grange, Match King, Clara Bow, Rod LaRoque và Wallce Ried. Khi họ nhắc đến “Cú bổ nhào” thì đó là phố Wall chứ không phải là thảm họa máy bay mới đây nhất.
Tất cả đều tuyệt vời, nên càng bất hạnh khi Alex trở về nhà, trở về nơi mà ông thầm coi - một cách không cố ý và đầy xấu hổ - là một nhà trẻ. Và, có Chúa chứng giám, đó đâu phải là lỗi của Penny. Cô ấy gần như là một người vợ hoàn hảo - một người vợ quá hoàn hảo. Cô ấy chưa bao giờ hỏi mình đã ở đâu, mình đã làm gì, tại sao mình lại đi cả tiếng đồng hồ mỗi ngày trong khi mình chẳng có chỗ nào để đến, hoặc cuốn sách đã có gì mới chưa. Cô sợ phải nhắc đến tiến triển mới của cuốn sách, hoặc thậm chí suy đoán - ít nhất là thành tiếng - vì lý do tại sao mình lại mang theo hàng chồng bản thảo khi đi ra ngoài.
Điều này cũng đã trở thành một thứ nghi lễ. Với Barbara Bayne ông có thể nói chuyện về những khúc mắc của cuốn sách, và nhận được câu trả lời thành thật, cho dù có thể không mấy êm tai. Ông đã hình thành thói quen lôi theo cả chồng bản thảo, trước tiên là xem lại, và những lời phê bình của Barbara sắc sảo đến mức ông cũng nhanh chóng hình thành thói quen mang theo cả sổ ghi chép để ghi lại những gợi ý của cô về đoạn tiếp theo. Với cả sự hài lòng và lo sợ, ông thấy rằng việc tranh luận về một đoạn trong cuốn sách với Barbara Bayne - trước khi ông viết nó - còn hiệu quả hơn sáu lần tự mò mẫm viết đi viết lại.
Alex Barr đã mắc vào cái vòng luẩn quẩn của sự không chung thủy. Ông thấy mình ở trong một tình thế kỳ cục là phản bội trong tâm trí trong khi vẫn hoàn toàn trung thành về thể xác. Cuộc sống loạn tâm thần ngay càng trở nên mệt mỏi, đặc biệt là khi ham muốn tình dục của ông giảm sút và tâm trí ông sáng bừng lên.
Theo đà ấy, cuốn sách đang - đã rất tuyệt vời, và một hôm, nó đã kết thúc một cách kỳ diệu, với nhiều người khác chào mời tha thiết. Tự đánh giá một cách cay đắng, Alex thừa nhận phần công lao đáng kể thuộc về Barbara Bayne, là người mà ông không phải cãi cọ hoặc chối quanh, như với Amelia, hoặc hoàn toàn che giấu, như với Penny xinh đẹp của ông. Chẳng có điểm gì ông có thể bàn thảo với Penny, vì cô sẽ nói như một cái máy: “Nhưng nó tuyệt lắm mà, anh yêu, thật tuyệt diệu”. Khi Alex đã ghi vào sổ để nhắc ông rằng: “Chỗ này dở ẹc. Phải viết lại tất cả”.
Số mệnh thật là kỳ lạ, Alex nghĩ. Mình là gã sở khanh thật tài giỏi, người luôn chuồn khỏi nhà để tán chuyện về bóng chày và chính trị với cô bồ cũ trong khi mình có một cô vợ dễ coi và gợi cảm, buồn rầu ngồi nhà chờ đợi thân xác của ông chồng già trở về chốn phòng the.
Alex, như mọi tiểu thuyết gia, có cái thói quen đáng sợ và không mấy dễ chịu là luôn tự tổng kết về mình, và những bản tổng kết ấy gần như chẳng bao giờ đáng hài lòng. Ông đã, ông ngẫm nghĩ, làm rối tung tất cả mọi chuyện. Amelia bỏ ông chẳng phải vì ông có người khác, mà vì ông là kẻ lang thang luôn muốn chạy trốn thay vì đối mặt với thực tế và chống lại sự hiểu lầm. Sau đó ông lấy con gái của một phụ nữ đã yêu ông và cũng là người mà đã có lúc ông sẵn sàng cưới, và giờ đây đang phản bội Penny về mặt trí tuệ với Barbara Bayne, người mà ông đã hối hả chia tay vì cô cản trở cái công việc mà giờ đây cô đang giúp sức.
“Lạy Chúa, Barr,“ ông nói to khi cạo râu. ”Thế mới biết tại sao tất cả mọi người luôn bảo nhau phải cảnh giác với cánh nhà văn. Họ đâu thực là người.”
Và đó, ông nghĩ, cũng là ý văn ăn cắp, vì Ben Lea đã nói thế, và Marc Mantell luôn nói thế, và điều duy nhất an ủi cho việc ấy là trang bìa của tờ Time và Newsweek được viết và được ém lại trong suốt một tuần tin ông nhận giải Pulitzer lần hai cho cuốn sách đầu tiên về châu Phi trong saga dự kiến.
Ngày khuôn mặt ông xuất hiện trên tờ Time, sau khi giải thưởng được công bố, cũng là ngày ông tới bác sĩ.