CHƯƠNG 130
Sự đón nhận cuốn sách mới còn hơn là nồng nhiệt. Alex đặt tên cuốn sách là Bình minh đen, và các nhà phê bình nói chung thường tán rộng ra và hào phóng tán dương. “Sự tỉnh thức tươi tắn của Barr” là khúc dạo đầu chung của giới phê bình. “Barr hứa hẹn một sức sáng tạo lâu dài”. Tất cả gợi nhớ lại hồi John Marquand thôi viết Ông Moto, và, trước sự ngạc nhiên của mọi người, trình làng cuốn Ngài George Apley quá cố và H.M. Pulham. Như trong trường hợp Marquand, giới phê bình nói rằng không có ai thật sự tin là Alex đã có một bước ngoặt quan trọng trong đời, điều này khiến Alex bĩu môi. Ông đã chuẩn bị, ông bảo Marc Mantell, cho bước ngoặt này trong ba mươi năm qua.
Mantell nhận được vô số lời đề nghị về sách bìa cứng, sách bìa mềm và kịch bản phim, với sự lựa chọn rộng rãi cho hai vòng nghiêm túc tiếp theo. Alex Barr cuối cùng cũng thấy mình thực sự trở thành triệu phú, điều này chẳng gây cho ông một ấn tượng gì. Ông mua cho Penny một chiếc áo lông chồn và một ít trang sức, nhưng ông chẳng thấy có gì đáng sắm cho mình. Ông đã có thừa súng ngắn và chẳng thích thú gì những chiếc Rolls Royce hoặc du thuyền. Ông và Penny quyết định rằng căn hộ quá chật hẹp cho nhu cầu lâu dài của họ, vì thế ông đã đầu tư một trăm ngàn đôla vào căn hộ ở Quảng trừ Sutton, và cho Penny tự do dùng cuốn séc để mua sắm đồ đạc. Quang cảnh trông ra sông thật êm ả, và những người hàng xóm hoà nhã, tránh xa tiếng còi tàu thuỷ. Rắc rối cơ bản là việc đi qua thành phố gần như là một cuộc hành trình, nhất là khi thời tiết xấu.
Tất nhiên là ông thích cuốn sách. Nó đã phản ánh sự thực và kết cấu chặt chẽ, nội dung hư cấu trung thực và súc tích. Ông thật sự vui về viễn cảnh những bài viết đi kèm theo nó, nhưng ông mệt mỏi, mệt mỏi kinh khủng, và ý nghĩ phải bắt tay vào một công trình mới khiến ông khiếp đảm. Ông quyết định sẽ đưa Penny đi châu Âu và có thể tới châu Phi trước khi bắt tay vào cuốn thứ hai.
Đồng thời ông muốn kiểm tra lại toàn diện. Ông hơi lo về tình trạng chảy máu thỉnh thoảng ở hậu môn, và nói chung có cảm giác khó ở. Lưng của ông ngay càng đau hơn - không tệ lắm vào ban ngày, nhưng đến đêm thì gần như không thể chịu được. Hiện tượng chảy máu không làm ông đặc biệt lo ngại, vì đó là triệu chứng hay gặp khi người ta uống quá nhiều, mà Alex thì hầu như thường xuyên phải cậy đến cái chai - chủ yếu là để giữ cho đầu óc được hưng phấn sau một ngày dài bên chiếc máy chữ.
Alex ghét cay ghét đắng thợ cắt tóc, nha sĩ, bác sĩ và luật sư, tuy không nhất thiết phải theo trình tự đó, nhưng cuối cùng ông đã tự hối thúc mình thu xếp một cuộc hẹn với giới lang băm, khi ông gọi điện cho bạn của mình là bác sĩ Jacob Ernst. Alex rất mến Jake Ernst, dù chỉ là vì Jake Ernst không bao giờ xúc phạm trí tuệ của ông theo cái thói thâm căn cố đế của đám bác sĩ tivi không cho bệnh nhân biết sự thật phũ phàng để tốt cho chính họ.
Ernest là một người đàn ông nhỏ bé tròn xoe, đầu hói bóng, có bà vợ hồng hào mũm mĩm, ba đứa con đã lớn - hai trai và một gái, tất cả đều là bác sỹ - và có thiên hướng chơi bạc và cá ngựa. Ở cả ba lĩnh vực ông đều nổi tiếng là người đoán giỏi. Ông cũng nốc whisky và hút thuốc lá như điên. Ông là người ăn nói khá báng bổ.
“Có chuyện quá gì với ông vậy?” là câu chào của ông. “Rượu, gái hay là cả hai?”
“Tôi không biết nữa,” Alex nói. “Nói chung tôi thấy không được khoẻ. Tôi bị đau lưng, giấy chùi đít có máu và có Chúa biết là còn gì nữa. Tôi cũng chẳng ưa gì đám bác sĩ bảo hiểm và tôi muốn trước tiên có ý kiến của một lang băm kiểu cũ với móng tay cáu bẩn và hơi thơ toàn mùi whisky.”
“Ông đến đúng chỗ rồi đấy, nhóc,“ bác sĩ Ernst nói. ”Ông muốn được khám đầy đủ, hay chỉ muốn kiểu an ủi khách hàng đại loại như: Ông sẽ không sao nếu cẩn thận về lượng cholesteron và uống thuốc hạ huyết áp?”
“Hãy xử lý tôi thật toàn diện,” Alex nói. “Coi như tôi là một xác chết.”
“Tôi thích những lời tự đánh giá thật thà,” Jake Ernst nói. “Tôi tin là ông sẽ làm theo lời chỉ bảo qua điện thoại của tôi về việc không uống rượu không ăn sáng và đừng có gian lận mẫu xét nghiệm trong lọ?”
“Tôi sẽ đến chỗ ông hoàn toàn trong trắng,” Alex nói. “Trước tiến ta sẽ làm gì?”
“Xét nghiệm máu. Chụp X quang. Chụp cản quang. Đo chuyên hoá cơ bản. Xét nghiệm chức năng gan. Và cuối cùng ông phải chổng mông lên cho tôi xem. Tôi muốn biết liệu có nhìn thấy chỗ thiếu sót hay không.”
“Thứ duy nhất tôi thực sự ghét hơn những ông thợ cạo vui tính là những ông bác sĩ vui tính,” Alex nói. “Hãy tiếp tục cuộc phân tích đi.”
Sau khi hết một buổi sáng dài lê thê, Alex ngồi vào cái chỗ cổ điển cạnh bàn, đầu cúi xuống, mông nhấp nhổm. Lát sau ông hỏi: “Ông có nhìn thấy hành tinh mới nào ở đấy bằng cái kính hiển vi đó không?”
“Không có hành tinh, nhưng có một cục u nhỏ mà tôi không thích lắm, và ông sướt mướt quá đấy. Chắc chắn là tuyến tiền liệt bị phì đại rồi. Tôi không muốn làm ông phát hoảng, nhưng tôi nghĩ ông nên đi gặp một bác sĩ tiết niệu giỏi để được khám kỹ hơn. Chứng bệnh này không đáng lo ngại lắm nếu phát hiện sớm, nhưng nếu để mặc thì chúng sẽ gây rầy rà to đấy. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói được vào lúc này. Tôi biết một anh chàng cũng khá - Nate Einmann. Tôi sẽ sắp xếp một cuộc hẹn.”
Alex từ từ đứng dậy khỏi bàn. “Ông anh ơi,” ông nói. “Tôi mừng vì tôi không phải là đàn bà. Đây là lần đầu tiên tôi bị săm soi kỹ đến thế và tôi hy vọng đây cũng là lần cuối cùng.”
“Einmann sẽ muốn chụp một số phim X quang và một số xét nghiệm máu, và có thể anh ta cũng muốn lấy một ít mô của ông. Sẽ không đau đâu, nhưng tôi muốn chúng ta biết chắc về tình trạng chung của ông.”
Mặc lại quần áo và châm một điếu thuốc, Alex nói:
“Ông có thể nói thẳng với tôi, bác sĩ. Thực ra ông muốn tìm kiếm cái gì? Tôi đã là người lớn thực sự rồi. Ông đã nhìn thấy cái gì đó mà ông không thích, phải không?”
Viên bác sĩ lắc đầu.
“Ở tuổi ông, ông bạn ạ, tôi không thích bất kỳ khối u nào ở bất kỳ vị trí nào mà tôi không rõ. Đó là lý do tại sao ông nên đi khám bác sĩ tiết niệu. Ngoài ra không còn gì nữa.”
Alex nhướn mày. “Tôi nghĩ ông không định ám chỉ rằng tôi đã bị ung thư đấy chứ, phải không?”
“Tôi chẳng ám chỉ điều gì hết. Tôi chỉ muốn biết chắc rằng ông không mắc bệnh thôi.”
“Vạn nhất nếu tôi mắc, ” Alex đáp, “thì tôi chỉ cần biết gì về vụ tuyến tiền liệt này? Kiến thức về ung thư?”
“Không tồi tệ đến mức ông nghĩ đâu,“ viên bác sĩ nói. ”Nếu ông phát hiện ra bệnh sớm ông có thể cắt bỏ hoàn toàn tuyến tiền liệt và sống đầy đủ và trọn vẹn cho hết tuổi thọ của mình - với một ngoại lệ nhỏ. Tôi nghĩ ông đã học về sinh lý đủ để biết rằng tách rời người đàn ông ra khỏi tuyến tiền liệt của anh ta, thì cuộc sống tình dục cũng ra đi. Có thể ông vẫn có ham muốn tình dục bình thường - nghĩa là, ông sẽ có ham muốn ấy trong đầu - nhưng ông sẽ không làm được bất cứ điều gì ở phía dưới. Thực vậy, chúng ta lấy đi nơi tạo ra niềm vui thú.”
“Một khía cạnh rất phấn khởi,” Alex nói. “Cách mạng hay là chết”
“Đại loại như thế,” viên bác sĩ nói. “Giờ thì ông hãy đi gặp người đồng nghiệp của tôi đi. Anh ta sẽ chọc một cây kim nhỏ không hề khiến ông xấu hổ như cỗ máy tôi vừa lấy ra, vào mông ông, anh ta sẽ kiểm tra máu, chiếu tia X vào người ông và ông sẽ vui vẻ ở nhà trong hai ngày để chờ lời phán quyết. Cái này hay cái kia.”
“Ông chỉ có dược một tuần của tôi thôi đấy,” Alex nói. “Tôi sẽ giữ liên lạc. Tôi có thể uống trong khi đợi kết luận không?”
“Chắc chắn là được rồi,” viên bác sĩ nói. “Chúng ta không còn phải lo lắng về gan của ông nữa. Dù sao bệnh đó mới thật là vô phương cứu chữa.”
“Đáng tiếc là trên đời này không có chợ bán người cũ,” Alex nói. “Tôi muốn đổi chính mình lấy một mẫu mới, có các thêm tiền...”
***Bác sĩ tiết niệu là một người đàn ông gầy gò gợi cho Alex nhớ tới Marc Mantell. Ông ta có khuôn mặt diều hâu tương tự, đôi mắt nghiêm khắc sau cặp kính dày, và có vẻ là người rất nghiêm túc (Mình cũng sẽ rất nghiêm túc, Alex nghĩ, nếu mình có chiếc kính hiển vi có thể đọc ra “sự sống” và “cái chết” trên tiêu bản. Nói ra những từ khắc nghiệt hẳn không phải là một công việc nhiều vui thú. Tôi bị ung thư ư, thưa bác sĩ? Vâng. Một vai kịch thật khó đóng). Viên bác sĩ mới này, Nathan Einmann, theo như Jake nói, thuộc tuýp người Viên của Heidenberg. Bọn Quốc xã đã xua ông ta đến hầu hết các trại tập trung tốt nhất của chúng: Auschwitz, Dachau, Buchenwaid. Có lẽ là người khá cứng rắn. Trên cánh tay và chiếc áo blous ngắn tay là hình xăm của các trại tập trung, và đột nhiên Alex nhớ tới một bác sĩ chuyên khoa lao người Do Thái ở bệnh viện, bác sĩ Schweitzer ở Gabon, Cônggô, người đã nói rằng làm người Do Thái trong thời gian chiến tranh ở Đức là cách rất rẻ tiền để được tham quan châu Âu.
Ông không quá thô lỗ như người đồng nghiệp là bác sỹ Ernst, nhưng cũng khá thô lỗ. Thật lạ, Alex nghĩ, là tất cả những thầy thuốc thật sự giỏi giang mà ông biết đều thuộc tuýp người phàm tục, thích rượu, đàn bà và những câu nói đùa tục tĩu. Đó là những người ăn nói quanh co, trò chuyện giả tạo và gửi cho bạn những hoá đơn thanh toán tàn bạo. Ông thích Einmann ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ông ta không rối rít nhặng xị lên.
“Chúng tôi sẽ đi tìm bệnh ung thư,” ông ta nói sau câu chào lịch sự. “Tôi sẽ xét nghiệm enzym phosphatase acid trong người ông.”
“Thật là tuyệt,” Alex nói. “Thậm chí còn tuyệt hơn nếu tôi biết đấy là cái gì.”
“Enzym này là bình thường đối với tuyến tiền liệt,” bác sỹ Einmann nói. “Bình thường nó không ra ngoài máu. Nếu có di căn - ung thư - nói chung nồng độ enzym này sẽ cao trong máu ông. Giả sử như tôi không tìm thấy một lượng quá mức enzym này trong máu tất cả chúng ta sẽ cùng reo mừng, vì ung thư, nếu có, chí ít cũng chưa lan ra toàn bộ vùng khung chậu”.
“Vậy là tôi sẽ đi về, nhậu nhẹt say sưa và cưỡng đoạt tất cả các cô gái?”
Bác sĩ Einmann mỉm cười, và chìa hộp thuốc lá cho Alex, để lộ những vết xăm trên cẳng tay lông lá.
“Không. Tôi là người hay hoài nghi. Sau khi xem phim X quang và tin rằng ông không bị sao ở xương - không bị carcinom - và hài lòng với tình trạng máu của ông, mà vẫn chưa chắc chắn hẳn, thì tôi sẽ gọi ông đến bệnh viện trong hai ngày và sinh thiết bộ phận mê ly của ông. Thủ thuật đó được gọi là chọc tuyến tiền liệt”.
“Lạy Chúa, các ông thường nghĩ ra những danh pháp tuyệt nhất,” Alex cười và châm thuốc. “Chọc tuyến tiền liệt. Nghe cứ như là cú đấm chết người của một võ sĩ có hạng hoặc ly rượu mà người ta cố nốc khi chủ nhà không trông thấy.”
“Việc ấy sẽ không làm ông khó chịu gì cả,” bác sĩ Einmann nói. “Gây tê nhẹ tại chỗ. Nhưng sau đó chúng ta sẽ biết liệu ông sẽ tồn tại hay không tồn tại.”
“Bọn các ông hắn đã có ối thời gian sống trong các trại tập trung. Tất cả những gã tốt nghiệp trường Y mà tôi biết đều nói đùa tồi hơn cả ngài AI Jolson quá cố.”
“Người đề xướng học thuyết về cảm giác hài hước bị méo trong những điều kiện này,” bác sĩ Einmann mỉm cười. “Giữ sự tỉnh táo còn cần thiết hơn là khẩu phần ăn. Vậy đấy. Chúng ta bắt tay vào việc chứ?”
“Xin sẵn sàng,” Alex nói. “Và hãy giữ cho tôi mạch câu chuyện về những enzym ấy.”
“Vậy hãy cho tôi biết, thưa bác sĩ Einmann, ” Alex nói. “Nó tồn tại hay không tồn tại?”
“Tôi ước gì tôi có thể nói không,” Einmann nói. “Không may, nó lại tồn tại. Không đến nỗi tệ như mới thoạt nhìn, nhưng chúng ta phải làm điều gì đó.”
“Là điều gì?” Alex nói. “Bản tính tôi rất tò mò như mọi nhà văn khác. Đôi khi tôi phải viết điều gì đó. Và tất cả mọi người đều nói rằng nó không đến nỗi tệ như mới thoạt nhìn.”
“Có một số biện pháp khác nhau,” viên bác sĩ trả lời. “Tôi vẫn chưa biết chính xác nó sẽ lan rộng như thế nào. Chúng ta sẽ cần một cuộc thăm dò để xác định điều này. Có tới năm mươi phần trăm số người mắc căn bệnh đặc biệt này, mặc dù bệnh đã lan rất xa, vẫn sống được trên năm năm, nếu điều đó an ủi được ông đôi chút. Nếu chúng ta có thể khoanh vùng được nó, cắt bỏ nó, thì ông có thể hưởng hết số tuổi thọ trời cho của mình, và sẽ chết may mắn do bệnh mạch vành trước khi nó bắt đầu làm ông đau đớn.”
“Thật là một viễn cảnh tươi đẹp,” Alex nói. “Bệnh mạch vành muôn năm. Hãy cho tôi biết tất cả, toàn bộ lịch trình, về những việc chúng ta sẽ làm?”
“Được thôi,” bác sĩ Einmann nói, “việc đầu tiên là tôi sẽ mời ông một ly, và trong khi ông uống tôi sẽ bảo ông rằng phần lớn những trường hợp này có thể được kiểm soát bằng phương pháp điều trị thích hợp và phần lớn vẫn sống một cuộc sống tương đối bình thường. Điều duy nhất là ông sẽ phải có một số hy sinh. Một, ông sẽ phải uống hormon nữ. Có lẽ chúng tôi phải cắt bỏ tinh hoàn của ông nhưng dù gì đi nữa thì ông cũng sẽ phải từ biệt cuộc sống tình dục. Đấy là cái giá khá thấp mà ông phải trả cho mạnh sống của mình.”
“Lạy Chúa tôi,” Alex Barr nói. “Tôi nghĩ phải kể lại câu chuyện vui cũ về chàng trai da màu bị cắt cổ đã nói, nó chỉ đau khi tôi cười. Điều này có nghĩa là tôi phải thực sự rũ bỏ nó hoàn toàn?”
Viên bác sĩ gật đầu. “Chắc chắn là ông phải rũ bỏ nó hoàn toàn. Tôi hy vọng ông có nhiều hồi ức đẹp. Đúng ra thì,” ông ta tiếp tục, “chúng tôi cần, tôi ghét dùng từ này, thiến ông, có thể hormon nữ mới không gặp quá nhiều sức cản nam tính. Nhưng nếu ông không muốn cắt tinh hoàn, chúng tôi sẽ cố thử dùng hormon đơn thuần và xem xem liệu nó có thể đẩy lui di căn được đến đâu.”
“Trước tiên,” Alex nói, “hãy cho tôi biết, thưa bác sĩ, hormon nữ là cái gì vậy?”
“Theo những gì tôi biết thì đó là một chất có tên gọi Diethyls tilbestrol. Một loại thuốc viên mà ông sẽ uống hai lần một ngày. Nó sẽ làm ông hết đau lưng gần như ngay lập tức, và ông sẽ thấy nó đáng giá với những phiền toái vì ông sẽ nhanh chóng cảm thấy khoẻ hơn. Nhưng thuốc không có tác dụng trên giường.” Viên bác sĩ lại lắc đầu. “Không tác dụng, vì, ông bạn ạ, nếu ông đã mất ham muốn tình dục do lo lắng về căn bệnh của mình, thì viên Diethyls stilbestrol sẽ đẩy lui ông ra khỏi tình dục sau khi ông uống thuốc được một hai tuần. Nhưng tôi đảm bảo rằng nói chung ông sẽ sớm hồi phục về mặt cảm xúc và sẽ chịu đựng tốt - thậm chí có thể ông còn vui mừng vì được sống nữa kia.”
“Điều đó thì còn nghi ngờ,” Alex Barr nói. “Nhưng tôi chưa bao giờ thử chết cả. Giờ hãy cho tôi biết, bác sĩ, khi nào thì ông sẽ biến tôi thành đàn bà, sẽ xảy ra những thay đổi gì về mặt thế xác? Tôi có thể có thai?”
“Những điều ấy không hoàn toàn là chuyện đùa,” bác sĩ Rimnann đáp. “Sau khoảng sáu tuần ông bắt đầu thấy rằng vú mình to lên, núm vú ông sẽ đau khi áo sơmi cọ vào đó. Đôi khi hiện tượng này biến mất sau vài tháng, đôi khi nó kéo dài suốt đời. Da ông sẽ mềm mại hơn và ông sẽ không phải cạo râu quá thường xuyên.”
“Lạy Chúa,” Alex nói. “Mẹ tôi đã từng đe là rồi sẽ có lúc thế này mà, nhưng bà ấy chưa bao giờ chuẩn bị cho tôi làm thái giám. Điều đó cần đến một chút thực hành. Giọng nói của tôi sẽ thay đổi chứ?”
Bác sĩ Einmann mỉm cười. “Không, giọng nói của ông sẽ không thay đổi, nhưng sau khoảng sáu tháng ông không nên xuất hiện giữa chốn đông người trong bộ đồ thể thao bó sát. Trừ phi ông muốn tranh tài với những ngôi sao màn bạc và tìm cho mình một bác sĩ tạo hình giỏi.”
“Thế bác sĩ tạo hình sẽ làm gì?”
“Ồ,” viên bác sĩ nói, “ông ta sẽ tiến hành một thủ thuật mổ vú nhỏ để lấy đi mô mỡ dưới ngực ông và khâu lại da cho phẳng, tạo thành một đường rạch nhỏ hình trăng lưỡi liềm mà một nửa số quí bà ông nhìn thấy trong những tiệm ăn nổi tiếng đã thực hiện để có một đôi gò bồng đảo cao hơn.”
“Chúa ơi,” Alex nói, “suốt hai mươi năm nay tôi vẫn dùng mỗi một tiệm may, và bây giờ tôi phải bắt đầu ăn đời ở kiếp với Yves St. Lauren. Angielo ở tiệm Bvioni sẽ nghĩ sao? Nhưng khi tôi còn ở đây, bác sĩ, hãy cho tôi biết tất cả đi. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”
“Tôi không biết liệu ông có muốn nghe không. Tại sao ông không mặc kệ mọi sự và biết đâu ông sẽ không phải đối mặt với nó.”
“Có chuẩn bị trước thì vẫn hơn,” Alex nói. “Cứ cho tôi biết hết đi.”
“Được thôi, vậy đây là phần còn lại. Tôi sẽ kiểm tra ông ba tháng một lần để xét nghiệm máu xem lượng enzym và phosphatase acid. Tới lúc đó các enzym của ông sẽ đạt tới mức hormon, nhưng trong khoảng 18 tháng thì lượng enzym này lại tăng lên vì tất cả hormon trên thế giới đều không thể kiểm soát được ung thư. Lúc đó chúng tôi sẽ phải cắt bỏ tinh hoàn của ông. Ý nghĩ này chẳng hề hấp dẫn đối với ông, nhưng việc phẫu thuật khá dễ dàng. Thậm chí ông có thể tiến hành ca mổ này ngoại trú.”
“Và sau đó tôi sẽ vui vẻ sống được chừng bao lâu?”
“Với một chút may mắn... khoảng 10 năm gì đó...”
“Mười năm. Mười năm. Trong mười năm tôi có thế viết được năm cuốn sách. Thật là một tin bàng hoàng. Nhưng sau đó tôi sẽ chết? Ông có thể nói tất cả với tôi cũng như chắc chắn tôi sẽ viết những chuyện này vào một cuốn sách nào đó.” Alex bật ngón tay. “Thậm chí tôi còn có một ý hay hơn nhiều, bác sĩ, sao ông không viết cho tôi tất cả những chuyện này bằng một thứ ngôn ngữ đơn giản để tôi có thể tiêu hoá nó trong lúc rảnh rỗi?”
“Nếu ông muốn vậy, thì tôi xin sẵn lòng, mặc dù không thích thú lắm.”