CHƯƠNG 136
Barbara chầm chậm lái xe về New York trong ánh sáng ban mai. Chắc hẳn, cô nghĩ, Penny bị hắt hủi và Barbara Bayne bị từ chối đang cùng chia xẻ một con tàu đắm. Alex Barr tội nghiệp, chẳng còn lại gì, chẳng còn lại gì giữa anh và chiếc máy chữ chết tiệt..
“Cả hai chúng ta đều chỉ là chỗ dừng chân tạm thời,” cô cay đắng nói. “Một túp lều tranh trên cánh đồng và khi cơn bão qua đi thì hãy nói cho tôi biết, cô em, tên em là gì?”
Tất nhiên, về phần Penny thì anh có lý. Không có lý do gì để huỷ hoại cuộc đời của một cô gái trẻ, trong khi mình, cô nghĩ, thực tâm sẵn sàng chấp nhận khó khăn. Thì mình lại chấp nhận nó như một người đầy chất đàn bà, và sách vở cùng rượu sẽ là tất cả những gì mình cần để vượt qua khó khăn. Nhưng ở điểm này mình lại phải thừa nhận là anh ấy đúng. Anh ấy sẽ không nhìn mình - một Barbara phát phì nhăn nheo - đi đổi cho anh ấy cái chai đã cạn và đưa cho anh ấy cái bô. Anh ấy sẽ nhớ đến một Barbara Bayne xinh đẹp, trẻ trung, vui vẻ và sắc sảo, một Barbara Bayne của phòng Pump ở Chicago, một Barbara đi đá vỏ lon, làm tình, tận hưởng khách sạn Ritz, uống martini, nhún nhảy và không biết buồn. Anh ấy vô cùng đúng người ta không thể chế nhạo những thiếu hụt của một người đàn ông bằng những hồi ức thường xuyên về con người trước kia của anh ta. Kẹo không mấy ích lợi cho người bị tiểu đường, và thật không tốt khi nhả khói thuốc lá vào người bị ung thư phổi.
“Nhưng anh ấy phải có cái gì đó, phải có ai đó, hơn Luke chứ,” cô nói to với gió sớm. “Ai đó yêu anh ấy và không khiến anh ấy thường xuyên nhớ lại rằng anh ấy... lạy Chúa, mình nghĩ mình đã có rồi!”
Barbara Bayne dễ dàng vượt qua trạm thu phí. Cô tăng ga. Cô đang vội trở về nhà, để tắm, thay quần áo, ăn sáng, dò trong sổ và gọi một cuộc điện thoại.
“Có lẽ mi đang phạm một sai lầm tai hại đây, B.B.” Barbara nói to và quay số, sau khi đã chờ đến mười một giờ sáng cho đúng phép lịch sự. “Mình không nghĩ là sẽ được chào đón ở ngôi nhà đặc biệt ấy. Tuy nhiên...”
Cô châm một điếu thuốc trong khi điện thoại kêu tút tút, rồi nói.
“Bà Barr phải không ạ? Tôi hy vọng không làm phiền chị. Tôi là Barbara Bayne. Làm ơn đừng gác máy. Có một việc rất quan trọng, và tôi không làm gì được.”
Tiếng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia.
“Tôi rất hiểu những cảm giác của chị đối với tôi,” Barbara nói. “Nhưng tôi rất muốn biết liệu chị có thể dành cho tôi một tiếng đồng hồ không, ở nhà tôi hoặc nhà chị.”
“Chúng ta có thể có mối quan tâm chung nào mà cần đến một tiếng đồng hồ của tôi.” Giọng nói lạnh như băng từ đầu dây bên kia.
“Một điều duy nhất, một điều rất quan trọng. Một người đàn ông tên là Alexander