← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 137

Barbara ăn mặc rất cẩn thận. Cô đánh mắt bằng màu nhạt, một chút son môi nhẹ, và không cố dùng phấn để che giấu những nếp nhăn. Cô mặc bộ vét lụa màu xanh sẫm, thẳng từ trên xuống dưới, đôi găng tay trắng ngắn, đôi giày mềm mũi tù và gót khá thấp. Cô chọn chiếc túi xách nhỏ bằng da tinh xảo, ưỡn ngực, hít một hơi thở sâu, và bước ra phố để gọi taxi.

Amelia đón cô ở cửa trên phố - chiếc váy đen Balenciagea, ngọc trai, và mũ. Mái tóc được điểm tô cẩn thận, và khuôn mặt cũng vậy. Cô không chìa bàn tay đi găng ra. Trông cô, Barbara nghĩ, còn khá trẻ và giữ gìn rất tốt. Barbara thầm ghen tị với nước da cô. Nó vẫn tươi sáng và hồng hào như nước da của một cô gái.

“Chị sẽ vào nhà chứ,” Amelia nói lạnh lùng, chẳng có vẻ gì là một lời mời. “Xin lỗi vì tôi đã mặc quần áo để đi ra ngoài. Nhưng tôi có hẹn ăn trưa từ trước.”

“Chị thật tốt vì đã gặp tôi,” Barbara nói. “Cảm ơn.”

“Lối này,” Amelia nói. “Ở đây tiện hơn ở phòng khách. Tôi thường dùng chỗ này cho phần lớn những cuộc trao đổi về công việc.”

Cô đi theo lối tới phòng làm việc cũ của Alex Barr. Barbara để ý thấy mọi dấu vết đàn ông đều đã được bỏ đi, ngoại trừ quầy rượu. Đã biến mất bộ da con báo, thậm chí cả bộ Bách khoa toàn thư nước Anh. Văn phòng của Alex đã được tái tạo, một cách hiệu quả, thành phòng ngồi chơi của phụ nữ. Chiếc máy chữ nhỏ, màu xanh nhạt, phù hợp với chiếc điện thoại, tấm vải phủ và rèm treo rõ ràng là loại rẻ tiền.

“Mời chị ngồi,” Amelia nói lạnh nhạt. “Chị định nói điều gì về đức ông chồng cũ của tôi?”

Barbara hít một hơi. Mẹ kiếp, cô thầm nhủ. Mình không được mất bình tĩnh. Đó không phải là điều khiến mình ngồi đây, ôm khư khư cái mũ trong tay. Mình sẽ nói ngắn gọn và đi ngay.

“Tôi tới gặp chị vì tôi rất yêu chồng chị, mặc dù trong nhiều năm chúng tôi có quá ít hay không có gì của nhau,” cô nói đều đều. “Chị có phiền không nếu tôi hút thuốc?”

Amelia dùng bàn tay đi găng vỗ vỗ vào hộp đựng thuốc lá bằng sơn mài Trung Quốc.

“Có thuốc lá trong này,” cô nói. “Vâng? Về chồng tôi?”

“Tôi nghĩ có lẽ chị đã biết,” Barbara nói, “rằng anh ấy bị ung thư. Và tôi nghĩ chị cũng biết anh ấy bị ung thư ở đâu, và điều đó có nghĩa gì đối với anh ấy.” Cô châm thuốc.

Amelia đứng lên và bước về tận đầu kia căn phòng. Ngón tay cô lần theo từng dãy sách, như thể muốn tìm ra những hạt bụi, và sau đó mở cánh cửa trông ra sân thượng. Một làn gió nhẹ làm lay động rèm cửa. Rồi cô quay lại chỗ Barbara đang ngồi, và đứng như trời trồng trước mặt cô. Khuôn mặt cô trắng bệch.

“Đây là một đòn choáng váng đối với Alex,” cô nói. “Và cố nhiên là với cả tôi. Điều này xảy ra với bất kỳ ai cũng là thật kinh khủng, nhưng với Alex thì - tôi nghĩ chúng ta có thể bàn bạc một cách hợp lý hơn về chuyện này bên ly rượu. Cũng không còn quá sớm. Chị muốn uống gì?”

“Một ly Scotch với đá“, Barbara nói với nụ cười yếu ớt. ”Đây không phải là cuộc nói chuyện cần đến nỗ lực đặc biệt của người pha rượu.

Amelia mỉm cười khi uể oải quay đi.

“Còn tôi thì một ly gin,” cô nói và bước về phía tủ rượu xoay mà Barbara còn nhớ từ lần đến thăm duy nhất của cô.

Amelia đưa cho Barbara ly Scotch với đá và nói.

“Kể cho tôi nghe đi.” Cô nhấp một ngụm lớn rượu gin pha với đá.

“Chồng chị đã mắc một dạng ung thư tiền liệt tuyến chắc chắn sẽ lan xuống phía dưới cơ thể,” Barbara nói. “Nó khó có thể gây chết ngay lập tức. Nhưng chắc chắn phải cần đến những biện pháp mạnh.”

“Thế sao?“ Câu hỏi phát ra từ đôi môi mím chặt. “Và làm sao chị biết điều này nếu nhiều năm nay chị không gặp chồng tôi? Từ khi chị bắt bồ với anh ấy?” Lời nói cuối cùng tai quái. ”Tại sao anh ấy lại giãi bày với chị?”

Barbara cô biện bạch để xoa dịu Amelia.

“Xin chị. Cho đến khi tôi kể hết mọi chuyện, xin chị đừng lục bới quá khứ nữa. Chồng chị tới chỗ tôi vì, sau cuộc li hôn của anh chị, chúng tôi đã trở thành những người bạn tốt.”

“Tôi đoán vợ anh ấy dễ dàng chấp nhận tình bạn?“ Giọng Amelia đầy cay đắng, cô cáu kỉnh nhấp một ngụm gin nữa. ”Một gia đình lớn hạnh phúc.”

“Xin chị,” Barbara lại nói. “Nếu cứ thế này thì chúng ta sẽ không đi đến đâu cả. Alex đã bỏ vợ anh ấy. Alex chẳng có việc gì để làm với tôi. Alex chỉ tới chỗ tôi khi anh ấy biết chuyện từ bác sỹ vì rất có thể - anh ấy chẳng biết phải tìm tới ai. Vợ hiện nay của anh ấy - Penny - thậm chí không biết là anh ấy bị ung thư. Anh ấy có lý khi không nói cho cô ta biết. Anh ấy thực tâm không muốn cô ấy phí hoài cuộc đời cho một người bệnh chỉ còn sống được một thời gian, nhưng rốt cục chắc chắn là sẽ chết.”

“Tính chu đáo cực kỳ của anh ấy,” Amelia nói. “Mặc dù tôi chắc cô ta còn khá trẻ đủ để không quị ngã khi biết ý nghĩa của điều này.”

“Có lẽ tôi chẳng biết nói gì ngoài từ xin chị,” Barbara nói. “Nhưng xin chị đấy. Alex Barr đang mắc một căn bệnh tàn phá anh ấy, và nó sẽ còn tàn phá anh ấy hơn nữa về phương diện đàn ông. Tất cả những gì anh ấy có như một người đàn ông sẽ chấm hết. Tất cả những gì Alee còn lại cho bản thân chỉ còn là công việc.”

“Tôi xin lỗi,” Amelia nói, và đứng lên để rót thêm rượu vào ly của cô. Khi từ quầy rượu quay trở lại cô đã bình tĩnh hơn, và khuôn mặt đã có thần sắc. “Tôi rất xin lỗi. Nhưng thực sự tôi không biết nhiều về những chuyện này. Tôi... tôi không định thô lỗ. Tôi biết hẳn chị đã phải rất cố gắng để tới đây.”

“Cảm ơn.” Barbara châm một điếu thuốc nữa. “Tôi đã phải cố gắng nhiều. Vì thế có lẽ tôi sẽ nói với chị nhanh, ngắn gọn và thành thật. Chồng chị đã mất đi thiên chức của đàn ông. Thậm chí biện pháp điều trị phối hợp may mắn nhất cũng có nghĩa là tuyến tiền liệt của anh ấy sẽ bị cắt bỏ, đồng nghĩa với việc anh ấy sẽ bất lực. Phối hợp điều trị may mắn nhất cũng có nghĩa là anh ấy sẽ thường xuyên phải dùng hormon nữ, điều này sẽ làm cho anh ấy bị bất lực về thể xác cho dù anh ấy chưa bất lực về mặt tâm lý do lo lắng về bệnh tật. Và...”

“Và sao?” Ánh mắt Amelia thất sắc. “Và sao nữa?”

“Cuối cùng anh ấy sẽ phải hoạn, và chắc chắn khiếm khuyết này sẽ cản trở anh ấy thực hiện hoạt động sinh lý của mình. Đó không phải là con đường dễ chịu lắm để Alex Barr sống nốt quãng đời còn lại của mình - như anh ấy nói, ôm theo bình sữa vào nhà tắm, như Ben Lea.”

Amelia lấy tay quệt mắt. Cô lắc đầu, nhắm mắt lại, và cắn môi dưới.

“Điều này thật khủng khiếp, kinh khủng! Với một người như Alex...”

“Anh ấy đã dũng cảm đón nhận mọi chuyện,” Barbara nói.

“Quá dũng cảm. Điều đó sẽ không tiếp diễn mãi được. Trong tương lai anh ấy cần nhiều sự giúp đỡ. Và anh ấy sẽ không nhận sự giúp đỡ của tôi. Anh ấy cũng sẽ không lợi dụng người vợ trẻ của mình. Đêm qua anh ấy đã rũ bỏ cô ta theo đúng nghĩa đen.”

“Tại sao? Tại sao?” Giọng Amelia lại đầy chua cay. “Anh ấy tới chỗ chị với khó khăn của anh ấy, với bệnh tật của anh ấy, trong khi anh ấy đang có một người vợ. Tại sao anh ấy không nhận sự giúp đỡ của cô ta, mà lại chấp nhận sự giúp đỡ của chị?”

“Alex không phải là người thích đón nhận,” Barbara nói, “ở phần lớn mọi khía cạnh. Anh ấy có thể lấy trộm linh hồn chị nhưng anh ấy sẽ không đánh đổi thể xác của anh ấy hoặc của chị. Câu trả lời đơn giản ở đây là tôi không có mối liên hệ linh hồn hoặc thể xác lâu dài để cho anh ấy. Hãy tha lỗi cho tôi, nhưng điều duy nhất mà tôi và Alex từng có là môt mối tình lửa rơm, một con sóng ngắn ngủi. Nó chỉ kéo dài có mấy tuần - và xin hãy tin tôi - thực sự không có gì đáng để chị bận tâm.”

“Thật lòng mà nói, tôi tin chị,“ Amelia nói. ”Những chuyện như thế vẫn thường xảy ra. Nhưng còn...“, cô ngập ngừng chọn từ, ”còn cô vợ mới, Penny”.

“Chị không phiền nếu tôi tự pha cho mình một ly rượu nữa chứ?“ Barbara dịu dàng hỏi. ”Lần lượt?”

“Mời chị. Nhưng...”

“Penny cũng chỉ là một tai nạn dọc đường,” Barbara nói khi từ quầy rượu trở ra. “Tôi cho rằng Alex đã bước vào giai đoạn xế chiều của nam giới, chị li hôn với anh ấy đúng vào thời điểm đó, có chuyện gì đó đã xảy ra ở châu Phi hoặc nước Anh, và nhiều người đã chết trong thời gian ấy. Alex phải chịu đựng sự cô đơn, bất ổn và cảm giác già nua. Chị biết đấy, thế giới đang bỏ rơi tôi. Sự xuất hiện của một tiên nữ biết thốt ra những lời tán tụng, và phức cảm cha con cộng với ham muốn tình dục bùng lên lần cuối. Anh ấy đã cố tìm lại tuổi trẻ của mình. Hoặc điều gì đó. Nhưng đối với Alex, Penny chẳng quan trọng gì hơn tôi. Một người là sự mãn kinh sớm ở đàn ông - theo như tôi hình dung - còn người kia là một người bình thường, thích hợp”.

Barbara lại ngồi xuống và chỉ ngón trỏ vào Amelia Barr. “Anh ấy chưa bao giờ có người đàn bà nào khác trừ một người, một người vợ duy nhất. Và đó là chị, Amelia Barr!” Giọng cô cao vồng lên, đầy kịch tính “Lúc thuận lợi cũng như khi khó khăn, lúc giàu có cũng như khi nghèo khổ, lúc ốm đau cũng như khi mạnh khỏe, như Kinh Thánh nói, tất cả những gì anh ấy có về đàn bà chỉ là chị!”

Amelia lại lắc đầu.

“Tôi cảm thấy như mình đang phát ốm,” cô nói. “Mọi thứ ùa tới với tôi nhanh quá. Đầu óc tôi giờ rối tung hết cả. Tôi phải làm rõ một số điều.”

“Tôi biết cảm giác ấy,” Barbara mỉm cười. “Tôi cũng là người miền Nam mà. Chị muốn làm rõ những điều gì?”

Trông Amelia đầy bối rối, và với vẻ bối rối đó, trông cô càng trẻ hơn.

“Vì Chúa, chị là gì hả, Barbara Bayne, người đã bỏ trốn cùng với chồng tôi, rồi lại tới đây để đóng vai Đức mẹ cứu rỗi cho một phụ nữ mà chị chưa từng biết, không muốn biết, và chắc chắn sẽ ghét chị đến tận xương tuỷ? Tại sao chị lại ngồi đây, bào chữa cho Alex Barr nhân danh bản thân mình và một đứa con gái nào đó mà anh ấy đã chung sống với, tôi đoán là chỉ vì anh ấy không thể làm điều đó với mẹ cô ta?”

“Vì tôi yêu Alex Barr,” Barbara nói. “Và anh ấy sẽ không có tôi. Anh ấy sẽ không chấp nhận Penny, và sẽ không chấp nhận mẹ của Penny. Anh ấy chẳng có ai bên cạnh vào đúng thời điểm cần thiết nhất mà một người đàn ông thực sự từng biết.”

“Vậy thì anh ấy sẽ chấp nhận ai? Anh ấy sẽ tìm được ai để gắn bó cuộc đời trong giờ phút cần thiết này? Chắc chắn không phải là cô ả người Anh rồi! Anh ấy sẽ chấp nhận ai?”

“Chị,” Barara nói. “Anh ấy sẽ chấp nhận chị. Nếu chị là người phụ nữ đủ để bù đắp cho một người đàn ông chưa bao giờ thực sự yêu ai khác ngoài chị, thì những sai lầm đã xảy ra chẳng có ý nghĩa gì hết.”

“Tôi không thể quay lại với Alex vì lòng thương hại!”

“Chị có thể quay lại với anh ấy vì chị đã sống phần đẹp đẽ nhất của một phần tư thế kỷ cùng anh ấy, vì chị là một phần của anh ấy, vì chị yêu anh ấy, và...“ Barbara lại trở về với chất giọng kịch. ”Vì anh ấy cần chị và chị cần anh ấy. Và cũng vì...” cô bỏ giọng kịch và trở về giọng nói chuyện bình thường, “chị là chốn quen thân duy nhất ở thành phố đối với Alex. Chị đã không chung sống anh ấy lâu đến thế nếu chị không yêu anh ấy. Anh ấy luôn trở về với chị để tìm sự an ủi. Giờ đây chị là người duy nhất anh ấy sẽ chấp nhận tình yêu mà không quá dằn vặt về lòng thương hại. Chị hãy nhìn xem,” Barbara nói, nhẹ nhàng, “một người đàn ông không còn cái ấy của mình nữa sẽ không dành phần còn lại của đời mình cho một người tình ngắn ngày cũ hoặc một cô dâu ngắn ngày mới. Anh ấy sẽ dành nó cho người đàn bà mà anh ấy yêu. Và đó là chị.”

“Chị nói cứ như một nhà bình luận báo chí vậy!” Amelia lại nổi cáu. “Chị là cái thá gì mà dám đến đây dạy tôi nên làm gì với phần đời còn lại của tôi? Tôi cũng có cuộc sống của tôi chứ! Làm sao chị biết lúc này tôi không có người yêu? Làm sao chị biết tôi không muốn lấy người khác, lấy một người đàn ông hoàn hảo. Làm sao chị lại nghĩ rằng tôi thích sống những năm đẹp đẽ cuối cùng trong cảnh bưng bô đổ chậu?”

Barbara nhún vai, và phủi vết tàn thuốc lá trên áo.

“Tôi đi đây. Cảm ơn chị đã cho tôi tới đây nói chuyện. Tôi đã quá tự tin khi cho rằng có thể chị vẫn quan tâm tới người mà chị đã chung sống trong phần lớn cuộc đời mình.”

“Tất nhiên là tôi quan tâm, nhưng...”

“Tạm biệt,” Barbara nói. “Không cần phải tiễn tôi ra thang máy đâu.”