CHƯƠNG 138
Từ khi li hôn với Alex, Amelia Barr đã trải qua vài ba cuộc phiêu lưu tình ái. Những cuộc phiêu lưu mà cô vẫn gọi là “có thử mới biết dở hay”. Mình tự do và mình có thể thử. Trận địa ở đó, và mình còn vừa độ đẹp, vừa độ dễ thương, vừa độ gợi tình. Thật là một từ tệ hại vừa độ. Và trước tiên là nếu bạn đã mãn kinh thì bạn cũng vừa đủ độ an toàn để khỏi dính bầu, và điều này cũng đem đến một sự thú vị nào đó.
Những chuyện tình chẳng có gì đáng hài lòng. Tình dục tỏ ra không mấy ý nghĩa, và Amelia không muốn bị chiếm giữ một cách hời hợt. Hãy đối mặt với điều này, cưng, cô thầm nhủ, nếu cưng bị chiếm giữ thì rốt cuộc chỉ là cưng bị chiếm giữ như thế nào - hời hợt. Ở tuổi cưng, vẫn cả đống những gã trai trẻ trung bụ bẫm tha thiết vây quanh.
Bi kịch đầu tiên là ở chỗ trên thực tế có nhiều gã thanh niên thích những tiện nghi trong nhà - và ý nghĩ dễ chịu về khoản tiền kếch xù ở nhà băng để duy trì những tiện nghi trong nhà - và nhiều người già hơn lại rất cảnh giác không muốn phạm thêm một sai lầm nữa sau một, hai, ba hoặc bốn sai lầm ban đầu.
Và bi kịch thứ hai là ở chỗ Amelia Barr không có ý định nhận lấy một gã trẻ để làm quen với sự phản bội chắc chắn sẽ xảy ra - không, với tuổi của cô và tiền của cô - và chắc chắn là không hề muốn bị sờ soạng bởi một ông già hầu như bất lực trong lĩnh vực thực sự có ý nghĩa với người cô phụ chưa nguôi tình cũ hoặc chưa tìm thấy chỗ nương tựa khi về già thay cho căn bệnh buồn rầu chết người đầu tiên.
Cũng có vai trò quan trọng ngang thế là tiền bạc. Amelia rất sung túc, nhất là bây giờ, nhờ những thành công mới đây của Alex. Động tác tạm biệt đầy giễu cợt ấy diễn ra hoàn hảo vào ngày mùng một hằng tháng. Như bông hoa đang sắp mãn khai, giờ đây cô thường nghĩ ngày càng nhiều đến việc hưởng thụ. Tiền bạc là niềm an ủi thực sự khi một cô gái không còn bị bó buộc nữa. Một phần ba thu nhập của Alex, cộng với khoản tiền đền bù ở ngân hàng và trong các phiếu nợ, là quá đủ. Cô không phải đánh bóng lại chiếc áo lông chồn cuối cùng của mình, cũng như luôn đủ tiền để thỉnh thoảng đi ra nước ngoài.
Một yếu tố nữa là bạn đã trở nên lười nhác. Chẳng bõ công tổ chức những cuộc liên hoan lớn, chẳng bõ công đi ăn trưa với hàng đống người khi mà cô hầu có thể chuẩn bị cho bạn miếng săng uých kẹp pho mát. Truyền hình có những ưu điểm không thể phủ nhận. Nếu bạn bị mất ngủ thì lúc nào mà chẳng có những chương trình muộn. Phần lớn những cô bạn gái thân nhất của cô cũng đang bình tĩnh lại sau những cuộc hôn nhân muộn màng, và Amelia không định biến đổi mình để thích nghi với những thói quen xấu xa mới của giống đực.
Đó là một cuộc sống yên ả, không bị ham muốn tình dục quấy rầy, và cô luôn được an ủi bởi sự có mặt của Francis Hopkin. Francis cũng đang trong giai đoạn xế chiều của anh ta. Một lần, trong cơn cao hứng thổ lộ tâm tình do rượu, anh đã thú nhận rằng mình sẽ nhường đám bạn trai cho những quyển sách. Francis thường mang tới những tin đồn mới nhất. Có thể phó mặc cho Francis chuyện nhà hát, ăn trưa và những buổi trình diễn mốt. Francis là người hoàn hảo nếu bạn không muốn đẩy lui những gã thộn sáu mươi tuổi, hay những kẻ đào mỏ trẻ tuổi quá tha thiết tìm của hồi môn. Francis luôn luôn có mặt khi bạn cần đến anh ta. Và khi không cần nữa thì bạn có thể dễ dàng xua anh ta đi.
Sự bình yên đã thấm sâu vào Amelia. Vậy mà bây giờ, hoàn toàn đột ngột, con mụ Barbara Bayne này đã xâm nhập vào sự bình yên đó. Mọi chuyện cứ rối tung cả lên khi nghĩ lại. Đó là một câu nói ưa thích của Alex Barr; nếu ngươi sống với anh ta, thì ít nhất ngươi phải nghĩ. Trước khi tất cả trở nên tồi tệ, đã có những câu nói đùa, sự tin tưởng, những âm mưu và kế hoạch. Ngày xưa, ngươi có thể phó thác, mà không lo bị đâm từ sau lưng, cho đến khi có cái gì đó làm hỏng nó. Và mình e, Amelia nghĩ - rằng mình biết ai làm hỏng nó. Người ta chưa bao giờ có thể chiếm hữu được một người đàn ông, mà đó là điều mình cố làm với Alex. Người ta không thể giữ được một con hổ đã thuần, nếu anh ấy là một loài hổ mà ngay từ đầu ngươi đã muốn thuần phục.
Amelia tháo găng tay, cởi chiếc váy Balenciaga, đá tung đôi giày ra khỏi chân, tháo nịt vú và gỡ đai lưng. Tất nhiên là cô chẳng định đi ăn trưa khi Barbara tới để nói chuyện. Tất cả phục sức của một quí bà Manhattan chỉ là lớp màu mè bề ngoài mà đàn bà thường ham thích khi họ phải đối mặt với tình địch. Cuộc nói chuyện có lẽ sẽ diễn ra tốt hơn trong không khí thoải mái. Amelia đã mệt mỏi vì sự màu mè, một từ mới dễ thương và biểu cảm làm sao, màu mè.
Cô cũng mệt mỏi về cuộc chiến giữa đàn ông và đàn bà, giữa đàn bà và đàn bà, giữa đàn ông và đàn ông. Ngực cô đã bắt đầu xệ. Mông cô đã bắt đầu phì - có lẽ cô nên lặp lại một trong những điều rùng rợn ấy như Rancho Nuyu và để người ta lấy ra khỏi người cô vài cân thịt. Ăn kiêng, cho dù hợp mốt thế nào đi nữa, đều rất đáng ngán. Chúng là chủ đề bàn tán duy nhất mỗi khi bạn phá vỡ qui tắc trong bữa trưa.
Những ngày này hầu hết mọi thứ đều đáng ngán đối với một phụ nữ cô đơn, người đã phát phì thêm năm cân trên mức tiêu chuẩn mặc bikini. Thậm chí bạn không còn có cả kinh nguyệt để mà lo lắng nữa. Francis Hopkin thật đáng ngán. Phần lớn các cô bạn gái của cô cũng thật đáng ngán.
Lúc này điều mà Amelia Barr muốn, cô nghĩ khi pha thêm tonic vào gin, là chấp nhận một cách thoải mái, chấp nhận một cách rất chậm rãi và bình thản với một người nào đó mà cô thích, người mà cô có thể nói chuyện, không phải cãi cọ và có thể tin cậy.
Khuất mắt khôn coi?
Amelia thở mạnh.
Còn tình yêu? Yêu mà không ghen tuông, yêu mà không đau khổ, yêu mà không chiếm hữu thể xác, yêu mà không phải đánh đổi gã đĩ đực hay bữa trưa cùng bạn gái lấy sự giải trí? Chỉ yêu và tháo giày ra ngồi cùng trước ngọn lửa, chỉ yêu mà không phải nài nỉ về tình dục nếu trong rạp chiếu phim gần đấy có phim hay hoặc có chương trình nào đó đặc biệt trên tivi? Chỉ dần dần trở nên già hơn, béo hơn và thoải mái luộm thuộm hơn, và không phải tới chỗ Raneho Nuyu cũng như thợ làm đầu ba lần một tuần cùng với việc luôn luôn xem xét chế độ ăn - và có lẽ, chỉ cần đọc sách và trò chuyện với một người nào đó mà không phải chịu đựng sự ghen tuông vốn luôn nung nấu trong đầu cô? Chỉ là một tình yêu đơn giản, và có lẽ thêm nhiều tình bạn, có lẽ chỉ một ít cái của chúng ta thay vì cái tôi và anh ngày xưa? Có lẽ nhiều thêm một chút cho đi và ít hơn một chút nhận về?
Người đàn ông không còn là đàn ông, nhưng có hai người đàn bà muốn anh ấy, dù là đàn ông hay không. Anh ấy đã từ chối cả hai. Anh ấy cự tuyệt đề nghị của người này, và từ chối lòng trung thành của người kia. Nhưng mình, mình có thể đưa anh ấy trở lại. Chỉ có mình là có thể đưa anh ấy trở lại. Vì mình luôn có anh ấy ngay cả khi anh ấy đã bỏ đi.
“Cứ gọi đó là thói quen,” Amelia Barr nói. “Hoặc gọi đó là tình yêu. Nhưng đây là thứ duy nhất mình nghĩ mình có thể nắm được.”