CHƯƠNG 139
Tất cả mọi người, Amelia nghĩ, đều phải có ai đó để hướng về. Rõ ràng là Alex đã chọn Barbara Bayne. Ôi, lạy Chúa, mình cần một cố vấn, mình phải hướng về ai? Đừng trả lời, cô gái, cô thầm nhủ. Ai đây? Cô nhấc máy và quay con số quen thuộc từ lâu, lạy Chúa - từ bao giờ nhỉ?
“... Chuyện là thế đấy, bạn của em ạ,” cô nói. “Đó là toàn bộ bi kịch. Xin anh hãy tới đây và nói xem em phải làm gì.”
Francis bắt chéo bàn chân phải dưới mu chân trái. Anh vừa mới từ Jamaica về; nước da rám nắng trông rất khỏe mạnh dưới mái tóc húi cua bạc trắng. Francis giữ gìn rất tốt. Anh luôn để ý đến thức ăn và đồ uống, vì như anh thường nói, anh ghét những người để mình biến thành khúc giò. Theo cách nào đó, điều này có thể so sánh với sự gạ gẫm ngu ngốc ở ga xe điện ngầm. Bạn không muốn giải quyết ở đồn cảnh sát, theo cách này hay cách kia, chỉ vì bạn đã được đưa đi xa rồi. Quang cảnh phòng vệ sinh nam là nơi rất lộn xộn cho một tấm văn bia.
“Anh phải nói rằng chuyện thật là tệ,” anh nói. “Một người mạnh mẽ như thế. Và chính xác thì điều gì đã xảy ra cho đứa trẻ khốn khổ đã lấy anh ta ở ngay đầu họng súng?”
“Chỉ lần này thôi, em xin anh,” Amelia nói, “đừng có ra vẻ lịch sự nữa. Em muốn một sự giúp đỡ, một sự giúp đỡ chân thành.”
Francis gõ hai ngón tay vào răng. Anh nhướn lông mày. Anh đung đưa chân.
“Anh phải biết em muốn loại giúp đỡ nào trước khi anh tự nguyện đưa ra,” anh nói. “Cái... cái con người mang tên Penny thực ra là thế nào?”
“Theo bạn bè cũ của anh ấy, em đồ rằng Alex chỉ say cô ta. Không muốn ràng buộc một sinh vật trẻ đáng thương vào trách nhiệm với một lão già vô dụng.”
“Nhưng cái cô Barbara lại muốn em đảm nhận công việc này? Cho rằng em nên gánh lấy cái trách nhiệm với một lão già vô dụng?”
“Cô ta nói vậy. Đại loại như đó là trách nhiệm của em vì lòng tưởng nhớ ngày xửa ngày xưa.”
Francis chăm chú nhìn bàn chân đang đung đưa của mình. Lên rồi xuống, lên rồi xuống, như một cái máy nhịp.
Ngay sau đó anh nói.
“Anh nghĩ rằng có lên ắt phải có xuống. Tất cả mọi thứ trong đời là chỉ là sự chờ đợi. Phụ nữ - tất cả những gì họ làm là chờ đợi. Họ đợi kỳ kinh nguyệt đầu tiên mà nhờ đó bọn con trai không còn là thứ gây phiền nhiễu nữa. Họ đợi lời cầu hôn nghiêm túc và sau đó là đợi một đám cưới, rồi họ sốt ruột đợi ngày có kinh nếu họ ham vui trước ngày cưới, và đoán trước sự vắng mặt của nó nếu họ được cưới và có thai. Rồi họ đợi cha của đứa trẻ đi làm về. Rồi họ đợi sự mãn kinh đáng sợ để cất đi cho họ mối lo cổ xưa của việc đợi kỳ kinh nguyệt, hoặc đợi một đứa trẻ, hoặc chủ yếu là mối lo phải đợi cha của đứa trẻ trở về - thơm phức mùi nước hoa của một người đàn bà khác. Anh nói đúng hay sai nào?”
Francis đứng lên và đi đi lại lại một lát. Sau đó anh bước tới, tỳ khuỷu tay lên mặt bàn sáng loáng và ngoái đầu nhìn Amelia.
“Anh yêu em, Amelia, theo kiểu của riêng anh. Bất kể sự phô trương mà em đã biết. Anh là người đồng tính luyến ái theo khuynh hướng cũng như theo giới tính, nhưng anh không hoàn toàn mất khả năng yêu một người đàn bà. Và anh tin chắc điều này: Em cũng yêu anh. Và em có biết tại sao em lại yêu anh không?”
“Chỉ, chỉ là vì chúng ta hợp ý nhau, kết thân với nhau, cười đùa với nhau, đi du lịch, đi xem hát, giải trí cùng nhau khi chúng ta cô đơn và...”
“Và?”
“Cả hai chúng ta đều thẳng thắn với nhau. Và vì anh không tạo ra một mối đe dọa, một mối nguy hay một sự tan vỡ vì anh là người...”
“Đồng dâm là một từ chấp nhận được. Đồng dâm. Điều này không giống như cái mà các bác sỹ tâm lý gọi là ”sự ghen tị dương vật“ giữa em và anh. Đúng không? Cả hai ta đều là những cô gái thú vị?”
Amelia đứng lên quàng tay ôm lấy vai Francis. Cô hôn nhẹ lên má anh.
“Thật tàn nhẫn khi nói ra theo cách ấy. Nhưng anh là người bạn tốt nhất của em, dù trai hay gái. Và anh biết điều đó.”
“Vậy thì tốt rồi,” Francis nói. “Có một vài điểm khác nữa mà chứng ta phải đối mặt, cưng ạ. Một là em sẽ không còn trẻ được bao lâu nữa.”
“Em đâu đã già.” Cô xoè tay vuốt phẳng lớp áo quanh hông. “Em đâu đã thành bà lão.”
“Và cũng đâu còn là thiếu nữ.” Francis nối lời vẻ độc ác. “Gần đây có bao nhiêu người đàn ông thực lòng hỏi cưới em? Anh không muốn nói tới những cậu bé. Anh không muốn nói tới những kẻ dở ông dở thằng đi kiếm bữa ăn. Có bao nhiều người chỉ đơn thuần là đẩy em vào giường - mong chờ lòng biết ơn của một cô phụ - mà không có thậm chí là một lời bóng gió xa xôi về ngày mai tươi đẹp? Em chẳng có lý do gì phải trả lời loại câu hỏi đó. Anh biết rồi, nếu không thì anh đã không hỏi. Cô phụ là một lớp mạ hiếm có. Đàn ông dành cho anh sự quí mến. Anh đi ăn tối, anh về nhà, anh vào giường. Hoặc anh không ăn tối. Không gì nữa. Không với người ấy. Những cậu bé? Anh có thể nhìn thấy ánh tiền trong mắt chúng - tiền của em để mua lấy sự phục vụ của chúng.”
Francis buông mình xuống chiếc đivăng hình tròn và cầm ly rượu.
“Lại ngồi cạnh anh đây này,” anh nói.“Nói anh hay. Những chuyến đi chơi hẹn ăn tối ngắn hạn ấy đem lại cho em bao nhiêu niềm vui? Gần đây em gặp được bao nhiêu người đàn ông mà em thực sự muốn cùng chung sống?”
Amelia lắc đầu.
“Chẳng gì hết. Không sao băng, không mưa bão, không trần nhà đổ sụp. Với câu hỏi thứ hai? Gần đây em chẳng gặp được người nào mà em muốn.”
“Tất cả những điều này không hợp với anh,” Francis nói, và đặt bàn tay rắn chắc lên đầu gối cô. “Em mong anh làm một gã đàn ông - anh bảo em li dị hắn, anh nghe tất cả những lời rên rỉ than vãn của em - nhưng riêng lần này anh sẽ không là ai cả, đàn ông cũng như đàn bà. Em biết không có gì thực sự giống như một kết thúc có hậu.”
“Em đã đọc Shakespeare, Hemingway và Tennessee Williams,” Amelia nói. “Cuộc sống không giống như trình chiếu một bộ phim dài đến lúc hoàng hôn.”
“Đúng. Nhưng điều này giống như sự thỏa hiệp. Anh đã làm thế trong suốt cuộc đời, và gần như mọi người đều thích anh. Em biết đấy, là người đồng tính luyến ái có gì vui lắm đâu, dù em có làm mọi cách, dùng son môi và bắt đầu che đậy phần cơ thể của mình. Anh biết rõ em, bạn gái của em và chồng của họ nghĩ gì về anh, và mọi người thích anh. Francis thân mến. Thật an toàn. Thật tiện lợi khi có một gã pêđê thân thuộc để đưa em đi uống trà“. Giọng Francis uốn éo đầy mai mỉa. “Anh biết, không bao giờ có một gã đàn ông nào chấp nhận anh vì tiền của anh, rượu của anh hay nhà của anh. Nếu họ đủ tính đàn ông để khiến anh thèm muốn họ thì họ sẽ đi lừa những cô hầu bằng tiền của anh, hoặc đưa phụ nữ vào nhà để uống rượu của anh. Anh biết tất cả những điều ấy,” Francis nói.
“Anh đừng nên nghĩ thế về mình,” Amelia nói. “Em thực sự yêu anh như một người bạn, Francis ạ.”
“Nhảm nhí,” Francis nói. “Xin lỗi em vì lối nói ấy. Em thích anh, chắc chắn thế, như một thứ tiện nghi. Song đối với em và những phụ nữ như em, anh chẳng hơn gì một trạm dừng công cộng tiện lợi - làm tỉnh ngộ những bà vợ đang buồn chán và những ông chồng đang lạc lối. Nhưng trong cuộc đời em anh chẳng quan trọng gì hơn sự mãn kinh.”
“Thật tội nghiệp anh quá,” Amelia nói. “Và suốt đời anh sống với ý nghĩ ấy?”
“Cơ bản là thế.” Giọng Francis bình thản đầy cay đắng. “Từ lần đầu tiên anh thấy mình thích đội mũ của mẹ. Làm người đàn bà mặc quần đâu phải là niềm vui, bị đánh bởi những kẻ xa lạ mà mình nhặt được trong công viên còn kém vui hơn. Bị coi thường bởi những người mà mình thực sự yêu - anh muốn nói đến một số ít những người đàn ông quan trọng trong đời anh - thậm chí còn kém vui hơn là bị đánh bởi những kẻ xa lạ. Nhưng điều kém vui nhất là việc biết rằng mình bị sử dụng như một thứ nhà xí công cộng bởi cả hai giới. Tất cả những gì loại người của em muốn là tiền của anh.” Francis rít lên. “Tất cả những gì loại người khác muốn là thì giờ của anh. Điều khác nhau duy nhất là anh trao thân anh cho những người khác, cũng như tiền của anh. Anh trao thân anh trên giường. Còn với em anh chỉ cho mượn thân xác anh như một loại người đặc biệt để lấp đầy chỗ trống ở nhà Hazeltine khi chồng em còn mải đi chơi với một con đĩ nào đó.”
“Em nghĩ cả hai chúng ta đều cần uống thêm một ly nữa,” Amelia nói, và nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi đầu Francis.
“Em chưa bao giờ biết điều này kinh khủng đến mức nào đâu,“ Francis nói khi cô mang rượu ra. ”Vì em thực sự là đàn bà, chứ không phải, không phải là thứ thay thế rẻ tiền cho đàn bà, không phải là một thứ hình nhân như anh. Em chưa bao giờ biết đến điều gì tương tự như việc phải mang một trang bị tự nhiên của đàn ông ở dưới thắt lưng trong khi em chỉ muốn được lo lắng về việc tại sao mình lại bị chậm kinh. Em không biết - em không thể biết - cái cảm giác bị coi khinh bởi cả hai giới, không thuộc về một ai hết, già đi, khô héo và nghĩ rằng mình chẳng hơn gì một bà cô già không đủ sắc sảo để thích hợp cho cánh đàn bà và không đủ xinh đẹp để hấp dẫn cánh đàn ông! Không, ngay cả trong sự giả dối! Tự dối mình chỉ có tác dụng khi em còn đủ hấp dẫn để kiếm được một thân hình hấp dẫn trong quán rượu nào đó ở đại lộ số Ba, đưa nó về nhà, và tự lừa dối mình bằng ý nghĩ rằng đây chính là nó, là sự chân thành, là thực tế, trước khi người tình mới đánh em và cuỗm theo tiền của em bỏ trốn!”
“Anh đang căng thẳng,” Amelia nói gay gắt. “Thôi đi nào. Dù sao nó cũng chẳng liên quan gì tới việc em gọi anh đến đây.”
“Mặc xác những thứ liên quan đến việc em gọi anh! Anh đã bị thiến đi tất cả cuộc đời mình, và chẳng có ai cho anh được sự giúp đỡ hay lời an ủi! Em có một Alex, người mới chỉ sắp mất cái ấy, nhưng anh ta không có những ký ức của anh! Alex Barr sẽ luôn nhớ được những nụ cười của đàn bà, những cái vỗ về thân thiết của đàn bà, những cử động yêu thương bé xíu của đàn bà, những quằn quại, những giọt mồ hôi, những tiếng rên rỉ tục tĩu thèm thuồng ở trên giường của đàn bà, nhớ được cảm giác chiến thắng khi chinh phục được một người đàn bà, cám dỗ, chiếm hữu và huỷ hoại một người đàn bà ở nơi duy nhất đáng giá trên thế giới, với người duy nhất đáng giá trên thế giới - đó là việc quyến rũ được người đàn bà mình yêu vào giường!”
“Lạy Chúa tôi!” Amelia nói. “Em thành thật xin lỗi anh. Và xin lỗi về ý nghĩ gọi anh đến để than thở về những vấn đề của em.”
“Xin lỗi em về cơn giận dữ vừa rồi,” Francis nói. “Anh đã quá già, đã hết thời và thực sự đã kết thúc, anh chẳng có một hoài niệm tình yêu nào để sưởi ấm bộ xương cọt kẹt của anh.” Anh chọc ngón tay vào cô.
“Nhưng em. Em có hai mươi nhăm năm kỷ niệm! Em có một người đàn ông! Vậy thì có sao đâu nếu anh ta không thể làm được điều mà anh ta vẫn thường làm! Em cũng đã cạn khả năng làm điều ấy rồi kia mà, cô bé của tôi, và cái buồng trứng già ấy sẽ không còn hoạt động nữa. Từ bây giờ những gì em làm trên giường chỉ còn gần như là sự tưởng tượng, một hoài niệm phóng đại về những điều đã qua. Nhưng em vẫn sống, và anh nghĩ là em vẫn yêu, em vẫn có người đàn ông cần em trong suốt cuộc đời còn lại và tình yêu còn lại của anh ta. Anh ta gặp rắc rối ở phần dưới ư? Nhiều bà mẹ trẻ vẫn thay tã cho đứa con yêu dấu đấy thôi.”
Giọng Francis lè nhè uốn éo một cách giả tạo.
“Và nếu anh ta không thể làm tình với em, thì anh ta cũng không thể làm tình với một ai khác. Anh ta sẽ không chạy rông tìm kiếm những món hàng mới. Anh ta sẽ vui vẻ ngồi nhà như một người đàn ông có thể vui vẻ ngồi nhà khi không còn thứ vũ khí chủ chốt của mình nữa. Và em, mèo cưng, em sẽ hoàn toàn yên tâm, và chắc chắn em sẽ không khơi lại vết thương cũ, em sẽ không chọc vào vết đau cũ, và không làm sống lại vết bầm tím hiểm ác cũ từ cái quá khứ mơ hồ xưa, chỉ vì một lý do cũ quen thuộc. Một lý do duy nhất.” Francis ngừng lời.
“Và,” Amelia nói,“sau bài hùng biện cũ rích quen thuộc này, lý do gì?”
Giọng Francis cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt tối lại. Anh ngả người ra sau ghế, và khẽ nhịp nhịp chân, một hai lên xuống, hai ba xuống lên.
“Vì em có người đàn ông của em ở đúng nơi mà em, và tất cả những người giống như em, muốn anh ta! Không mắt nhìn ở Gaza! Tóc cắt trụi như Samson! Không vật truyền giống trong cái xã hội tuyệt đối hoàn hảo vô sinh của em! Em có anh ta ở nơi mà em muốn khi em mua anh ta - bị thiến, và kết quả của việc bị thiến là ba nó chắc chắn sẽ về nhà vào giờ ăn tối. Ba nó chắc chắn sẽ không tình tứ liếc nhìn cô ả tóc vàng trong bữa tiệc. Ba nó chắc chắn sẽ làm việc miệt mài, kiếm thật nhiều tiền và không quấy rầy mẹ nó bằng sự ân cần thô lỗ. Ba nó chắc chắn sẽ đúng là món hàng mà mẹ nó đặt mua! Người thuỷ thủ không đi biển, người thợ săn không đi săn, người phóng viên không đi viết phóng sự. Và mẹ nó sẽ vui sướng điên cuồng vì bà có toàn quyền. Chắc chắn ba nó sẽ lại là đứa con của mẹ nó!”
Francis ngừng lời và thở dài.
“Anh rất tiếc,” anh nói. “Nhưng có lẽ em cũng nên đối mặt với sự thật là em đã đạt tới thời điểm hoàn hảo của người đàn bà. Em đã chặt chân cậu bé của em, như mẹ anh ta đã chặt chân đứa con của bà, như bà nội anh ta cho ông nội anh ta hút thuốc trên hàng hiên - như tất cả đám đàn bà bọn em thiến hoạn những người đàn ông của mình từ khi toàn bộ câu chuyện đáng buồn này bắt đầu. Một người đàn bà - mẹ anh - đã biến anh thành kẻ đồng dâm. Em đã biến Alex Barr thành kẻ trốn chạy. Thế đấy. Em đã trả thù bằng sự nguyên vẹn của em. Ngoại trừ trường hợp bác sĩ sẽ cắt bỏ tinh hoàn của Alex, như các bác sĩ khác đã cắt bỏ những ý nghĩ vẩn vơ của anh ta về sắc đẹp thân xác phụ nữ. Em chẳng còn lý do gì để lo ngại về bất kỳ ai nữa - Barbara chỉ là bạn cùng ăn trưa, Penny đã cuốn xéo - em có Alex Barr hoàn toàn cho riêng mình. Và anh hy vọng em thích điều đó. Ít nhất là sự có mặt của anh ta trong tổ ấm, để chuyện trò và uống whisky, sẽ cho anh thêm một chút thời gian riêng tư để khổ sở. Anh có thể dùng một người thế chỗ vào mùa hè!”
Francis đứng lên.
“Anh yêu em, anh muốn gặp em, và anh cũng muốn gặp Alex. Em và anh ấy gần như là gia đình duy nhất mà anh có. Chúng ta cùng là những người không tình dục, và ở điểm này thì tất cả chúng ta đều bình đẳng - theo cách này hay cách khác - những Samson trọc đầu. Nhưng chúng ta không nhất thiết phải kéo tất cả các cột xuống.” Anh nhẹ nhàng hôn Amelia.
“Vì Chúa,” anh nói. “Em hãy gọi điện và bảo thằng cha khốn khổ đó về nhà! Em là tất cả những gì còn lại trên thế giới này mà lòng kiêu hãnh cho phép anh ta chấp nhận!”
Francis đi ra cửa, và quay lại.
“Không có gì trong sự cao thượng vô nghĩa mới phát hiện ra này khiến anh không thể tới ăn trưa.” anh nói. “Hay thậm chí là một ly Scott nhỏ khi ông chủ còn đang vùi đầu vào cuốn sách.”
Amelia nghe thấy tiếng thang máy mở ra và đóng lại. Cô chỉ khóc một lúc, nhưng lúc này cô không khóc vì giận dữ, cũng chẳng vì bản thân cô, hay Alex Barr.